“Bệ hạ, nô tỳ đã thừa nhận tất cả đều là mình gây nên, không liên quan gì đến Hoàng hậu nương nương!”
Từ Hoàng Hậu nhìn Mai cô cô gánh tội thay cho mình, vành mắt ửng đỏ.
Tây Nguyệt Hoàng Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai cô cô: “Được, ngươi vẫn luôn nói là mình làm, vậy trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi phải hại Uyển Phi, rồi vì sao lại muốn hạ độc Thất hoàng tử phi.”
Mai cô cô đã quyết định tự mình gánh chịu tất cả, đương nhiên sẽ không kéo hoàng hậu vào, bà ta cắn răng nói.
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ không thích Uyển Phi nương nương, cảm thấy nàng nhận được độc sủng của bệ hạ, làm nương nương thương tâm, cho nên hạ thủ với nàng.
Đúng lúc hôm xuân yến, thất hoàng tử phi vào trong nội cung Uyển Phi, nô tỳ cảm thấy đây là một thời cơ tốt, nên dùng một chiêu mượn đao giết người, huống hồ thất hoàng tử phi chết cũng đã chết, nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ không quan tâm, cho nên…”
“Cho nên, ngươi dám cả gan làm loạn, hại Uyển Phi không nói, thuận đường oan uổng cho những người vô tội khác sao?” Tây Nguyệt Hoàng Đế tức giận nói.
“Vâng!”
Một chữ đầy khí phách này của Mai cô cô vừa dứt, lại cúi đầu với Tây Nguyệt Hoàng Đế.
“Bệ hạ, cho nên, chuyện này đều là do một mình nô tỳ gây nên, mà nương nương vẫn luôn không biết chuyện.”
Tây Nguyệt Hoàng Đế bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Từ Hoàng Hậu: “Nói, ngươi rốt cuộc có biết chuyện hay không!”
Lúc này Mai cô cô ngẩng đầu, lặng yên không tiếng động lắc đầu với Từ Hoàng Hậu, trong mắt đều là khẩn cầu.
Khẩn cầu, Từ Hoàng Hậu vứt bỏ bà ta!
Từ Hoàng Hậu lúc này, trong lòng không ngừng run rẩy, đây là đang ép bà.
Bà ngoại trừ vứt bỏ Mai cô cô còn có thể làm gì khác?
Trước khi thái tử chính thức đăng cơ, bà không thể xảy ra chuyện gì, nhà họ Từ cũng không thể vì mình mà bị bệ hạ nghi ngờ, mà vị trí hoàng hậu này cũng phải là của mình!
Nghĩ vậy, Từ Hoàng Hậu nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra thì trong đôi mắt, đều là