Nụ cười như có như không trên gương mặt Tô Diễm đang nghe lén trong bóng râm nhất thời cứng đờ.
Cô quay đi thôi không nhìn Từ hoàng hậu nữa mà hướng mắt về phía vị cửu ngũ chí tôn kia.
Cô tưởng là Từ hoàng hậu và thái tử đã tàn nhẫn lắm rồi, không ngờ rằng vị đế vương này mới là người tàn nhẫn nhất!
Cũng là tới bây giờ, Tô Diễm mới xem như chân chính ý thức được cái gì mới là "Gần vua như gần cọp!"
Sau khi Từ hoàng hậu nghe xong câu nói của Tây Nguyệt hoàng đế, cơ thể không ngừng lui về sau.
"Bệ hạ, ngài ——!"
Tây Nguyệt hoàng đế nheo mắt lại: “Sao thế, hoàng hậu đây là không đành lòng, hay là cảm thấy tội của Mai cô cô không đáng bị trừng phạt như thế, trẫm nên khoan dung thả bà ta?"
Trong câu nói này, không có một chữ không phải là đang thăm dò Từ hoàng hậu.
Mai cô cô nói với Từ hoàng hậu.
"Nương nương, nô tỳ đã từng này tuổi, vốn cũng không sống được lâu nữa, nếu có thể được nương nương tự mình ban tử, cũng coi như là không uổng phí cuộc đời này.
"
"Nương nương, ra tay đi!"
Tây Nguyệt hoàng đế ra hiệu cho thủ lĩnh cấm vệ quân bên cạnh, thủ lĩnh cấm vệ quân lúc này liền hiểu rõ, rút đại đao bên hông mình ra, sau đó tiến lên đưa tới trước mặt Từ hoàng hậu.
"Nương nương, mời.
"
Từ hoàng hậu cúi đầu nhìn đại đao đó.
Vì Từ gia, vì hậu vị, vì thái tử, bà phải làm như vậy!
Kiềm nén cảm xúc khác thường trong mắt, Từ hoàng hậu vươn tay ra chạm vào, nhưng trong trong nháy mắt khi chạm vào thanh đao đó lại như là bị bỏng mà rụt trở về.
Tây Nguyệt hoàng đế lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, nàng năm đó cũng từng cùng trẫm giương cung, cầm kiếm, trẫm tin nàng.
"
Từ hoàng hậu nhắm mắt lại lần nữa, sau đó cầm lấy đại đao, xoay người bước từng bước một tới trước mặt Mai cô cô.
Nhìn thấy Từ hoàng hậu tới, Mai cô cô khóe mắt rưng rưng, nhưng