"Các chủ Huyền Cơ các, Phượng Hàn Miên.
"
Tô Diễm nghe thấy ba chữ "Phượng Hàn Miên", khuôn mặt vui vẻ tức khắc cứng đờ, không biết vì sao, rõ ràng cái tên này cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy, trong lòng không biết tại sao lại có một cảm giác kì lạ.
Nói không rõ, cũng không giải thích được.
Uyển phi thấy sắc mặt Tô Diễm trở nên cổ quái, cho là cô biết danh hào Huyền Cơ các này, cười nói.
"Đừng sợ, Huyền Cơ các ở trong chốn giang hồ quả thật uy danh hiển hách, nhưng cũng không phải loại tổ chức sát thủ lạm sát người vô tội, yên tâm đi.
"
Tô Diễm lại bật cười, nhìn chằm chằm Uyển phi hỏi: “Nương nương, ngươi vẫn luôn ở trong hoàng cung, cũng chưng từng đi ra ngoài, sao biết được Huyền Cơ các trong chốn giang hồ này.
"
Uyển phi nghe vậy, mâu quang chợt lóe lên, trong lúc nhất thời lại trở nên trầm mặc.
Tử Đằng ở bên cạnh thở dài một hơi.
"Nương nương! "
Uyển phi xua tay với Tử Đằng: “Ta không sao.
"
Nhìn thấy Uyển phi như thế, Tô Diễm liền biết bầ nhất định là có chuyện khó nói, hoặc là có bí mật không thể cho ai biết.
Đúng vậy, trong hoàng cung ăn thịt người này, ai lại không có bí mật?
Cho dù là vị cửu ngũ ngồi trên long ỷ, chỉ sợ cũng như thế.
Uyển phi bình tĩnh lại, ngẩng đầu tiếp tục nhìn Tô Diễm, nắm chặt tay cô nói.
"Thất hoàng tử phi, mỗi một câu ta nói sau đây, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
Phượng Hàn Miên này, cũng chính là các chủ Huyền Cơ các, bình thường cũng không dễ chịu gặp người khác, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.
"
Nói xong, Uyển phi từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm.
Túi gấm này thoạt nhìn đã rất cũ, mặt trên còn có một vài chỗ bị bung chỉ, nhưng lúc Uyển phi cầm nó, lại giống như đây là bảo bối mà đời này bà yêu quý nhất.
"Uyển phi nương nương, đây là! " Tô Diễm nhìn chằm chằm cái túi gấm đó hỏi.
Mắt Uyển phi chợt sáng, có kí ức đã bị chôn sâu nào đó chợt hiện lên trong đầu bà, lại bị bà cưỡng chế đè xuống.
"Chuyện