Cô ở trong cung thêm gần một ngày một đêm nữa, bên ngoài Ngũ Đức Môn có lẽ Tiêu Kì Lăng vẫn chưa đi, ây da, sao cô lại quên được chuyện này chứ.
Tô Diễm nhanh chóng nhét túi gấm vào trong y phục, tạm biệt Uyển phi.
“Nương nương, ta bên này còn có việc, lần sau lại gặp nhau.
”
Tô Diễm hiện giờ đã không phải là hung thủ thực sự mưu hại Uyển phi, cô nghênh ngang đi ra khỏi cung cũng không có ai ngăn cản, đợi đến khi cô đi tới bên ngoài Ngũ Đức Môn, quả nhiên là xe ngựa của Thất hoàng tử vẫn dừng ở đó.
Trong lòng Tô Diễm thở dài, thầm nghĩ Tiêu Kì Lăng đúng là cố chấp, bước chân cô không dừng lại, nhanh chóng đi qua đó.
Cô mở tấm rèm bên ngoài xe ngựa lên, lập tức nhìn thấy Tiêu Kì Lăng đang co người trong một góc xe ngựa, cả người có vẻ vô cùng đáng thương.
Bên cạnh hắn còn để không ít đồ ăn, thậm chí còn để món gà quay giòn mà hắn thích ăn nhất cũng không động tới chút nào.
“Kì Lăng, ta về rồi.
”
Nghe thấy một giọng nữ quen thuộc vang lên, Tiêu Kì Lăng lập tức ngẩng đầu lên, mới một ngày một đêm không gặp mà dưới cằm hắn đã mọc râu lún phún.
Bình thường Tô Diễm luôn coi Tiêu Kì Lăng như trẻ con, bây giờ trông thấy râu trên mặt hắn, cô hơi sững sờ.
Ngay sau đó, Tiêu Kì Lăng vội vàng ùa vào vòng tay của Tô Diễm, ôm chặt lấy cô.
“Cuối cùng nàng cũng ra rồi, hu hu hu hu hu hu, ta còn tưởng là nàng cũng như mẫu phi, không cần ta nữa hu hu hu hu hu…”
Tô Diễm tách hắn ra khỏi người mình nhưng đành bất lực vì hắn ôm cô quá chặt, hoàn toàn không cử động được gì.
Không còn cách nào khác cô chỉ có thể đưa tay lên vỗ vai hắn, an ủi.
“Ngoan, sao ta rời xa ngươi được, hơn nữa mẫu phi cũng không phải không cần ngươi nữa, chỉ là bà ấy không có cơ hội gặp ngươi.
”
Tiêu Kì Lăng ngước đầu lên, vành mắt đỏ hoe, hắn hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh.
“Nàng lừa ta, nàng nói buổi tối sẽ ra ngoài, cuối cùng ta đã đợi rất lâu rất lâu.
”
“Ngoan nào, về sau ta sẽ không như vậy nữa, nhất định nói được làm được, được không?” Vừa nói chuyện, Tô Diễm vừa chỉ vào chỗ đồ ăn trong xe rồi nói với hắn.
“Ngươi đợi ta lâu như vậy mà không ăn