Tô Diễm thấy cá đã cắn câu, chậm rãi bước lên, tiến tới bên tai Lục thị.
Không biết là cô nói cái gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Lục thị bắt đầu có thay đổi, lúc đầu là hoang mang khó hiểu, sau đó là vẻ hoảng sợ.
Lục thị che miệng, mở to mắt.
“Như vậy! thật sự được không?”
Mặc dù trên mặt Tô Diễm vẫn mang theo nụ cười, nhưng mà lại không hề nói đùa chút nào, cô nói: “Đương nhiên được.
”
Lục thị căng thẳng nắm chặt cái khăn lụa ở trong tay: “Nhưng mà! ta vẫn cảm thấy có hơi lo lắng, làm như vậy có thể bị phát hiện không đây.
”
Tô Diễm cụp mắt suy nghĩ một hồi lâu: “Vậy thì cứ từ từ thôi, có đôi khi đánh bại kẻ thù không phải là cần tốc độ như thế nào, mà là quá trình, quan trọng cũng là kết quả.
”
Lục thị suy nghĩ, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
“Được, ta đã biết đề nghị của Lạc cô nương rồi, ta sẽ suy nghĩ cho thật kỹ.
”
Tô Diễm không vội, Lục thị chỉ là một hậu trạch phụ nhân, tin tức mà nàng ta có thể biết liên quan đến Từ thừa tướng không nhiều lắm, nhưng mà dù sao thì cũng tốt hơn là không có.
Kê một đơn thuốc giải độc cho Lục thị, Tô Diễm không dám tiếp tục ở lại phủ thừa tướng lâu.
Sau gần nửa canh giờ, lúc Tô Diễm đi ra khỏi cửa sau phủ thừa tướng bước vào hẻm nhỏ, có một bóng dáng hắc y nhân lặng lẽ đi theo.
Buổi tối, hắc y nhân xuất hiện trong thư phòng Từ thừa tướng.
“Tướng gia.
” Hắc y nhân quỳ trên đất chắp tay với Từ thừa tướng.
Từ thừa tướng quay người lại nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại hỏi.
“Hắc Ưng, có quan sát được gì không?”
Mắt Hắc Ưng lóe lên, đôi môi khẽ nhếch, hình như là có chút khó nói.
Sắc mặt Từ thừa tướng càng lạnh hơn: “Nói!”
“Tướng gia, thuộc hạ vô dụng đã để mất dấu rồi.
”
Từ thừa tướng hơi sửng sốt, sau đó lại nhíu mày, có vẻ khó hiểu: “Mất dấu, sao có thể chứ? Nữ tử đó không biết võ công, cho dù biết thì cũng chỉ có công phu mèo ba chân, chẳng lẽ còn có thể hơn ngươi nữa à? Sao có thể mất dấu?”
Sắc mặt của Hắc Ưng có chút không