Nghe như vậy, thân thể Lục thị run lên một cái, thiếu chút nữa là đứng không vững.
“Phụ thân, người nói cái gì vậy, con nghe không hiểu.
”
Từ thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng bổn tướng đã già cả, mắt đã mù rồi, lỗ tai cũng điếc rồi hả?”
Nói xong, ông ta đột nhiên vỗ bàn.
Lục thị hốt hoảng bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Phụ thân, con thật sự không hiểu rõ ý của người.
”
Từ thừa tướng chắp tay bước từng bước đi đến trước mặt Lục thị đang quỳ ở dưới đất, híp mắt đánh giá nàng ta, trong đôi mắt dường như có kịch độc.
“Có cần bổn tướng nói rõ số lần và địa điểm gặp nhau của hai người không?”
Lục thị nghe thấy câu nói này của Từ thừa tướng, đột nhiên liền ngẩng đầu lên, trong mắt đều là kinh ngạc.
“Phụ thân, người biết rồi.
”
“Đúng vậy, bổn tướng đã biết.
Hừ, Lục thị, việc đã đến nước này, ngươi còn có gì để nói nữa.
”
“Phụ thân, con! "
Không đợi Lục thị nói xong, Từ thừa tướng lại mở miệng trước.
“Có đều nể tình ngươi gả cho Từ gia nhiều năm như vậy, để làm tròn trách nhiệm của mình, bổn tướng cho ngươi một cơ hội cuối cùng! "
Không ai biết sau đó Từ thừa tướng đã nói gì, chỉ biết lúc Lục thị bước ra từ bên trong thì sắc mặt trắng bệch, người cũng run rẩy lắc lư giống như là mất hồn.
Tỳ nữ bước lên đỡ nàng ta, sờ bàn tay lạnh lẽo của Lục thị, lo lắng nói: “Phu nhân sao vậy, tướng gia gây khó xử cho người à?”
Lục thị thu lại vẻ khác thường trong đôi mắt, lắc đầu với tỳ nữ.
“Ta không sao, trở về đi.
”
Đối với những biến cố xảy ra ở phủ thừa tướng, Tô Diễm không biết gì.
Ban đầu cô cho là trong khoảng thời gian này Lục thị sẽ không đến tìm mình nhanh như thế, không ngờ mới trôi qua có bốn năm ngày, Tô Diễm lại nhận được tờ giấy của Lục thị đặt tên con thuyền nhỏ ở Bích hồ.
Mà lần này sau khi Tô Diễm nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, cô lại kinh ngạc.
Cô lưu nội dung trên tờ giấy vào trí nhớ, sau đó tiêu hủy tờ giấy, trong đôi mắt đều là hoang mang.
“Đang yên đang lành, sao lại đổi chỗ.
”
Chẳng lẽ! bởi vì lần trước cô đến phủ thừa tướng trong lúc vô tình gây