Thích Vũ Hạo nhìn Tiết Tịnh Kỳ, suy nghĩ về những gì cô nói. Dựa vào hiểu biết của hắn với cô, cô không thể nào vô căn cứ mà nói ra những lời như vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì hắn không biết, hay là từ đầu tới cuối vẫn chỉ là một cái bẫy. Chuyện trước không có gì, sợ là sợ người phía sau.
Nếu như đây quả thật là một cái bẫy...... Hắn nghĩ thầm trong lòng, vốn chuyện Minh Vương nhốt Tiết Tịnh Kỳ vào thiên lao đã khiến hắn thấy ngoài ý muốn rồi, sau đó Tiết Tịnh Kỳ còn nói ra những lời này.
“Hử, sắp chết đến nơi rồi?” Thích Vũ Hạo che giấu sự nghi hoặc, trên mặt có chút tức giận, hắn đứng lên nhìn xuống Tiết Tịnh Kỳ, bờ môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy mỉa mai, đôi tai hơi hướng đến chỗ Tiết Tịnh Kỳ, dò xét nhìn chằm chằm cô: “Vương phi, là bản vương nghe lầm sao? Ở đây chính là thiên lao, lúc này Vương phi ở trong lao mà bản vương lại ngoài lao, là ai sắp chết đến nơi?”
Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên tiếp nhận ánh mắt dò xét mình, cô ngẩng đầu mắt nhìn thẳng hắn: “Vương gia thông kim bác cổ, có từng nghe nói tới một câu nói?”
Thích Vũ Hạo không định tiếp lời, chỉ ra hiệu cho cô nói tiếp.
Tiết Tịnh Kỳ tiếp tục nói: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Vương gia có muốn đánh cược cùng ta, một người đứng sau song sắt, để xem đến cùng ai là người sắp chết tới nơi rồi không?”
Thích Vũ Hạo bị cô nhìn có chút chột dạ: “Vương phi không cảm thấy ba mươi năm quá lâu sao?”
Tiết Tịnh Kỳ vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó như cũ, chỉ là đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Ôn vương, người này cô nhìn không thấu. Cô thật sự rất muốn đâm thủng ngụy trang của hắn, vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ là trước mắt trên người hắn quá nhiều áo giáp, mặt nạ trên mặt quá nhiều.
Thích Vũ Hạo bị cô chằm chằm đến mức nổi da gà trong lòng, lại không muốn dễ dàng chịu thua, Ôn vương gia thường ngày “Không tranh quyền thế”,lúc này cũng tỏ ra một chút quật cường.
Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên cười, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa: “Vương gia đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Chê cười cũng nói, lời châm chọc nói cũng đã nói, ta đã toàn toàn cảm nhận được ‘ý tốt’ của ngươi, đã như vậy, vương gia còn không đi sao?”
Thích Vũ Hạo nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt phức tạp, hắn đường đường là vương gia, dưới một người, trên vạn vạn người. cô thân ở trong lao ngục, lại còn dám hạ lệnh tiễn khách với hắn. Chắc chắn trên đời này kiểu bị từ chối như hắn không có nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút tự giễu.
Dù tướng mạo, tài học, mưu kế, có điểm nào hắn không so được với Thích Mặc Thanh?
Vì sao cô si tình Thích Mặc Thanh như vậy, mà đối với hắn lại khinh thường, hắn thật rất muốn chính miệng hỏi cô. Chỉ có điều hắn biết, những lời này, hắn vĩnh viễn không có khả năng mở miệng nói với cô.
Hắn mở miệng rồi lại thôi, cuối cùng không hề nói gì, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm…Thích Vũ Hạo vốn là tới để châm chọc Tiết Tịnh Kỳ, nhìn thế này có vẻ không đạt được kết quả hắn muốn. Thích Vũ Hạo thất vọng rời đi, dù sao Thái tử chết, nhưng vì ảo tưởng của huynh đệ mình, hắn cũng không thể không lộ diện......
Tiết Tịnh Kỳ nghe được tiếng bước chân Thích Vũ Hạo càng lúc càng xa, khóe môi nhếch lên, cô cười lạnh một tiếng: “Ngư ông đắc lợi cũng phải nhìn xem mình có phải ngư ông không”. Cô lập tức đứng lên, nhìn sắc trời lúc này một chút, tách ngón tay ra tính giờ: “Xem chừng người nên tỉnh chắc cũng tỉnh rồi.”
Thái tử trong điện, hoàng hậu đã ngừng tiếng khóc, trong lòng bà bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là muốn lóc da xẻo thịt người hại con trai mình.
Ánh mắt bà lạnh lẽo nhìn hoàng đế bên cạnh, trong mắt của bà, Thích Hàm Gia cũng là tội nhân hại chết con trai bà. Phảng phất cảm nhận được ánh mắt của bà, Thích Hàm Gia cũng nhìn về phía bà, chẳng qua dù bà có đối xử lạnh nhạt, trong ánh mắt của ông đã bao hàm rất nhiều tình cảm, tự trách, thương hại, nhưng nhiều nhất là áy náy. Đúng, ông áy náy với tất cả mọi người. Thế nhưng là thân là Đế Vương, có quá nhiều bất đắc dĩ.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, không ai có ý định mở miệng nói chuyện, rất lâu sau, hoàng hậu phá vỡ trạng thái yên lặng.
“Hoàng Thượng, Tuờng nhi đã mất, bây giờ hung thủ sát hại Tuờng nhi đang ở trong thiên lao, Hoàng Thượng dự định xử trí như thế nào?”
Thích Hàm Gia nghĩ nghĩ nói: “Giết người tất nhiên là phải đền mạng, huống chi người cô ta làm hại là Thái tử, là thái tử một nước, tội càng thêm nặng.”
Hoàng hậu đột nhiên cười, ánh mắt nhìn Thích Hàm Gia lại thêm mấy phần hận thù, người trước mắt này chưa từng yêu bà, hiện tại đứa con trai duy nhất giữa họ đã mất, giờ ông ta còn muốn bao che cho con trai tiện nhân làm hại con bà, bà hận, vì sao ả ta chết lâu như vậy rồi, hắn còn nhớ ả: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng cho là chỉ cần xử lý một Tiết Tịnh Kỳ kia là được sao? Hoàng Thượng muốn bao che cho ai?”
Thích Hàm Gia cũng bất đắc dĩ, vì sao con của ông và phi tử của ông cứ muốn đánh giết nhau, Tường nhi chết, bây giờ hoàng hậu lại dán mắt lên Mặc nhi.
Mặc nhi, đó là con của ông và Xa Tịnh, ông ta vô dụng, không giữ được Xa Tịnh, làm hại Mặc nhi hủy hết dung mạo , cả một đời cũng không thể đứng lên. Mà bây giờ đến cả Mặc nhi ông ta cũng không giữ được sao?
Hoàng Thượng muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được một giọng nói: “Mẫu...... Mẫu hậu?”
Doãn Phân Tư không dám tin nhìn Thích Mạch Tường tỉnh lại, cũng không tranh luận với Thích Hàm Gia, bà chỉ kinh ngạc nhìn con trai đã mất sống lại. Sau đó bà bổ nhào về trước giường Thích Mạch Tường, trong lòng khó chịu giống đổ bình ngũ vị hương, trong miệng một mực nhắc tới một câu nói: “Tuờng nhi con không chết, Tuờng nhi con