Toàn bộ người xung quanh đều không hiểu chuyện gì, Thích Hàm Gia hơi suy tư:“Lạc Phàm? Nếu như ta nhớ không nhầm thì Lạc Phàm chính là người của Phủ Ôn Vương.” Ông ta nhìn sang Địch Quý Phi, đôi mắt không chút cảm xúc.
Địch Quý Phi thấy Hoàng thượng đang nhìn mình, dù biết rằng cửa ải này hẳn không thể thoát khỏi liên đới nhưng bà ta cũng không thể để vũng nước bẩn này hất lên người Ôn Vương được.
Địch Quý Phi cười đáp:“Bệ hạ, Lạc Phàm đúng là người của Phủ Hạo Nhi nhưng mà điều này có thể nói lên được gì chứ?”
Bắt đầu từ khoảnh khắc vị Hoàng Hậu ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Vị Ninh và Lạc Phàm, bà ta đã hận không thể giết chết bọn họ, bà ta dùng giọng điệu không mấy lương thiện nói:“Lạc Phàm! Có phải ngươi là kẻ sai khiến Vị Ninh hạ độc Thái Tử?”
“Đúng thế, là ta làm, ta là Lạc Phàm.” Lạc Phàm đáp.
“Ngươi và Thái Tử có thù hận gì? Tại sao muốn sai người hạ độc nó?” Hoàng Hậu trực tiếp hỏi.
Lúc này Thích Vũ Hạo từ thiên lao trở về lập tức đi tới căn phòng tất cả mọi người đang ngồi vừa hay nhìn thấy một màn này. Tiếp đó hắn nghe thấy một câu nói đủ để khiến hắn gặp phải tai họa:
“Là Ôn Vương sai ta hạ độc giết chết Thái tử Điện hạ.” Lạc Phàm không chút cảm xúc đáp, sau đó dù ai có hỏi hắn cái gì thì hắn đều im lặng không đáp.
Địch Quý Phi nghe đến đây cả người đứng không vững, suýt nữa thì ngất xỉu. May mà Thích Vũ Hạo kịp đi tới đỡ lấy bà ta.
Thích Hàm Gia nhìn Thích Vũ Hạo mệt mỏi quay về đây, mắt ông ta phát ra tia sáng lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run. Địch Quý Phi đẩy cánh tay Thích Vũ Hạo đang đỡ mình ra, xoay người kéo tay áo của Thích Hàm Gia:
“Bệ hạ! Không phải thế đâu!” Bà ta lại nhìn về Thích Vũ Hạo nói: “Hạo Nhi, con mau giải thích với Phụ hoàng chuyện không phải như thế.”
Thích Vũ Hạo im lặng không lên tiếng, hắn biết nếu lúc này có nói thế nào cũng đều là giấu đầu hở đuôi, hắn không thể tùy tiện giải thích. Có lẽ vũng nước bẩn ngày hôm nay đã định sẽ đổ lên người hắn.
Nói không chừng hắn còn phải chịu tội mưu hại chính huynh đệ của mình, sau này muốn lên ngôi sợ là sẽ càng khó hơn. Thế nên có làm thế nào cũng phải cân nhắc về lâu dài, còn việc hiện tại hắn phải lắm chính là “dĩ bất biến ứng vạn biến”.
Lúc này ánh mắt mà Thích Hàm Gia nhìn Địch Quý Phi chỉ toàn là chán ghét. Ông ta rút tay áo ra, thuận thế đẩy bà ta sang một bên:“Đây chính là đứa con ngoan mà ngươi nuôi dạy đấy!”
Địch Quý Phi bắt đầu khóc thút thít, Thích Hàm Gia liếc nhìn sang bà ta rồi lập tức căn dặn thị về:“Người đâu, nhốt đám người Ôn Vương gia Thích Vũ Hạo vào thiên lao, cấm túc Địch Quý Phi trong Vĩnh Phúc Cung, không có chỉ thị của Trẫm không được ra khỏi cung nửa bước.” Nói xong lời này ông ta phất tay rời đi, lúc đến gần Minh Vương, ông ta nói với hắn:“Nếu chân tướng đã được điều tra sáng tỏ, Minh Vương có thể đến thiên lao đón Minh Vương Phi được rồi.”
Sau khi Thích Hàm Gia đi, Thích Vũ Hạo cũng bị thị vệ đưa đi. Địch Quý Phi nhìn thấy con trai của mình sắp bị giam vào đại lao, nhất thời cảm xúc hỗn loạn. Bà ta tính toán một hồi không ngờ kết cục lại khiến Thích Vũ Hạo bị cuốn vào.
Lúc này ánh mắt Hoàng hậu nhìn bà ta cũng trở nên độc ác:“Muội muội, ta tin tưởng muội như thế mà muội lại làm chuyện có lỗi với ta.”
Ngày thứ 3 sau khi Thích Vũ Hạo bị giam vào ngục, Thích Hàm Gia lại nhận được tin từ thiên lao truyền đến: Vị Ninh sợ tội tự sát còn Lạc Phàm sau khi tỉnh dậy lại phản cung.Sau đêm bị nhốt vào đại lao Lạc Phàm bắt đầu hôn mê bất tỉnh, cho đến tận sau khi Vị Ninh tự sát mới tỉnh lại một cách kì lạ.
Vị Ninh đương nhiên không phải tự sát mà là Thích Mặc Thanh đổi Vị Ninh đã chết vào nhà lao để đưa Nhục Nghê ra. Và chính ngày mà Nhục Nghê thoát ra đó Lạc Phàm cũng tỉnh lại và nhìn thấy Thích Vũ Hạo ở phòng giam đối diện với hắn.
Lạc Phàm hoàn toàn không nhớ được việc xảy ra lúc trước, kí ức của hắn chỉ dừng lại vào lúc Vương gia bảo hắn đi tìm Vị Ninh, còn về việc sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn hoàn toàn không nhớ.
“Vương gia, sao người lại ở đây? Nô tài...Việc này rốt cuộc là thế nào?” Lạc Phàm nhìn thấy Chủ tử và mình đều bị giam trong ngục, hắn thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thích Vũ Hạo nhìn Lạc Phàm, hắn trước nay chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của Lạc Phàm, chỉ là tại sao sự việc lại biến thành như bây giờ chứ?
“Lạc Phàm, ngươi không nhớ gì nữa sao?” Thích Vũ Hạo hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng.
“Vương gia, sao chúng ta lại ở trong phòng giam?” Lạc Phàm mơ hồ cảm thấy hình như việc bây giờ Thích Vũ Hạo phải vào chốn lao ngục có liên quan rất lớn đến mình.
“Vị Ninh nói ngươi sai ả ta hạ độc Thái tử, sau đó ngươi nói là ta sai ngươi giết hại Thái tử.” Thích Vũ Hạo thuật lại bằng giọng điệu không mặn không nhạt.
“Sao có thể như thế?” Lạc Phàm lẩm bẩm: “Ta sao có thể làm ra chuyện bất lợi với Vương gia được.”
Nhất định là gặp vấn đề trong một mắt xích nào đó.
“Lạc Phàm, trên đường đi tìm Vị Ninh ngươi có từng gặp người nào không? Hoặc là có người âm thầm động tay động chân với ngươi?”
Lạc Phàm lắc đầu:“ Vương gia, thuộc hạ không nhớ gì cả.”
Thích Vũ Hạo mỉm cười nói với Lạc Phàm:“Lạc Phàm à, dù sao chăng nữa thì đôi chủ tớ chúng ta trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng coi như có người đồng hành.”
Lạc Phàm nhìn Chủ tử, ánh mắt kiên định đáp lời Ôn Vương: “Vương gia, nô tài sẽ không để người gặp chuyện gì đâu, từ năm bảy tuổi nô tài đã đi theo Vương gia, Vương gia là người làm việc lớn, nô tài nhất định sẽ bảo vệ Vương gia chu toàn.”
Thích Vũ Hạo nghe ra Lạc Phàm đang nói lời di ngôn nên lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, chỉ có Lạc Phàm là trung thành với hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm để mình xóa đi tội trạng còn Lạc Phàm bồi mạng chứ.
Thế nhưng ý Lạc Phàm đã quyết, hắn tiếp tục nói:“Vương gia, Lạc Phàm giờ đành đi trước, sau này Vương gia phải tuyệt đối cẩn thận.”
“Lạc Phàm, ta lệnh cho ngươi không được phép làm việc ngốc nghếch.” Thích Vũ Hạo nhẹ gầm lên, hắn sợ rằng mình không ngăn nổi Lạc Phàm. Lạc Phàm mỉm cười, hắn cười đến thản nhiên:“Vương gia, Lạc Phàm đã vào đại lao này với tội danh mưu hại Thái tử thì đã định là phải chết, chỉ là đã liên lụy đến Vương gia rồi.”
Gương mặt Thích Vũ Hạo lộ ra sự đau đớn.
Lạc Phàm nhìn Thích Vũ Hạo lúc này thì hiểu được