Không khí trong phòng có chút căng thẳng, mùi rượu tỏa ra, Tiết Tịnh Kỳ cố gắng khiến bản thân nhả lỏng.
Thái tử có chút phiền muộn bứt tóc, mắt của hắn ta vụt sáng trong bóng đêm, hắn ta nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, lời nói có chút lộn xộn: “Tịnh Kỳ, tôi không biết bản thân sao lại đến đây, tôi rất muốn đến, chỉ là muốn gặp mặt nàng, muốn nói chuyện với nàng.
Tiếng hít thở nặng nề của hắn ta vang lên bên tai của Tiết Tịnh Kỳ, cô biết hắn ta tại sao lại xúc động như thế, nếu như không phải cô và Thích Mặc Thanh, hắn ta cũng sẽ không nhìn thấy một màn đó, đối với hắn ta mà nói, cũng là một đả kích nặng nề.
“Thái tử, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta là Vương phi của Minh Vương, ngài có gì muốn nói, chúng ta đến thư phòng nói.” Đầu óc của Tiết Tịnh Kỳ rất lý trí, cô biết bây giờ chỉ có thể ổn định lại cảm xúc của Thái tử mới là cách tốt nhất.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn dĩ sẽ khiến người khác dị nghị, huống chi Tiết Tịnh Kỳ đã gả cho người ta, nếu như bị Thích Mặc Thanh biết, sợ rằng chàng sẽ đại phát lôi đình, cho nên cô chỉ có thể cố gắng ổn định lại Thái tử, khiến hắn ta nhanh chóng rời khỏi, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thái tử lại cười lạnh một tiếng, rõ ràng không nghe lọt tai lời nói của Tiết Tịnh Kỳ, tự nói: “Tịnh Kỳ, ta chỉ có vài lời muốn nói riêng với nàng mà thôi, hai ngày nay ta thật sự rất mệt, vị trí Thái tử này ta ngồi lâu như vậy, bao nhiêu âm mưu thâm độc, lục đục với nhau, đều là vì vị trí Thái tử này, ta muố tìm một người có thể mãi mãi ở bên ta, chỉ thế mà thôi, nhưng... nhưng tại sao, khó như vậy?
Giọng nói của hắn ta dần dần có chút trầm thấp, mãi đến cuối cùng thậm chí có chút nghẹn ngào, trong bóng tối, Tiết Tịnh Kỳ nhìn không rõ biểu cảm của hắn ta, chỉ có thể từ trong bóng tối cảm nhận được nỗi đau khổ của hắn ta.
Vị trí của hắn ta là mục tiêu của mọi người, bất luận mấy Hoàng tử làm chuyện gì, đều nhằm vào vị trí này của hắn ta, hắn ta trước nay hỏi không chuyện triều chính, chỉ có sau khi hắn ta khỏi bệnh, mới dần dần bước từng nhúng tay vào một vài chuyện trong triều.
Con người một khi có quyền rồi, thì sẽ kéo những ánh mắt thù địch và kẻ địch đến, đây là tranh đấu quyền lực của vị trí cao.
Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy bản thân có hơi không thể đối mặt với hắn ta, dù sao hắn ta đối tượng bày tỏ là chính mình, mà bản thân lại ở bên người đối lập với hắn ta, cô không thể cùng hắn ta thành đôi đồng thời còn dựng bản thân thành hình tượng thánh mẫu, cô không làm được.
“Thái tử, nếu như ngài đến muốn nói với ta những lời này, vậy mời ngài về cho, ta không muốn nghe.” Ngữ khí của Tiết Tịnh Kỳ rất xa cách, căn bản không mang theo bất cứ cảm xúc mào.
Không ngờ cô lại nói mấy lời xa cách như vậy, lọt vào trong tai của hắn ta lại biến thành một loại hàm ý khác, hắn ta thậm chí có chút vui mừng như điên nói: “Tịnh Kỳ, ta có thể hiểu vì nàng đang quan tâm ta sao? Sợ ta bị Minh Vương phát hiện? Phải không?”
Tiết Tịnh Kỳ có chút bất lực, cô chỉ là sợ bị Thích Mặc Thanh hiểu lầm, cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn ta đi, trong ngữ khí của cô có chút lạnh lùng xa cách: “Không phải, ta căn bản không quan tâm ngài cho dù bây giờ Minh Vương đến, chàng nhất định cũng sẽ tin tưởng ta, mà ngài, sẽ chỉ khiến tình cảm huynh đệ của hai người rạn nứt.”
Ánh trăng dần dần tối lại, Thái Tử không nói một lời nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen láy lóe sáng trong bóng đêm, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đối diện đang xông vào trong cơ thể của cô.
Bầu không khí quỷ dị này kéo dài không lâu thì bị tiếng cười khẽ của Thái tử phá tan, tiếng cười trầm thấp của hắn ta lọt vào tai cô, trong đêm tối yên tĩnh này rõ ràng trở nên chói tai. Tiếng cười thê lương, bi thương, chế giễu, hắn ta chợt tắt tiếng cười, màn đêm bỗng chốc trở nên im lìm.
Khi Tiết Tịnh Kỳ tưởng lời của bản thân đã có tác dụng, hắn ta lại ôm chầm lấy cô, dùng ngực của mình chặn môi của cô lại, đem tiếng hét của cô chặn lại trên bả vai của hắn ta.
Lồng ngực dày rộng rắn chắc này vây chặt lấy Tiết Tịnh Kỳ, cô chỉ cảm thấy cơn tức giận tắc ở trong lồng ngực không ra được, đây tính là cái gì... định làm cái gì?
Cô đột nhiên cắn mạnh vào bả vai của hắn ta, hắn ta sau khi hít một hơi thật sâu, vẫn cố chấp ôm cô trong ngực, tiếng thở dốc khàn khàn vang lên bên tai cô, sau đó thấp giọng nói: “Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, ta thật sự vui mừng, hắn không có ở cùng phòng với nàng, có phải giữa hai người không có tình cảm?”
Vẻ vui mừng của hắn ta lọt vào bên tai của cô, cô đột nhiên đẩy cơ thể của hắn ta ra, quăng một cái tát lên mặt của hắn ta, ít nhất dùng với 9 phần sức.
Thái tử đầu quay sang một bên, ngón cái lau vết máu bên môi của mình, ánh mắt âm lãnh nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
“Cút.” Tiết Tịnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói.
Không khí có hơi lạnh, dần tỏa ra một mùi máu tanh không bình thường, Tiết Tịnh Kỳ cắn chặt răng của mình, không kìm được mà run rẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái tử.
Bầu không khí yên ắng không bình thường này kéo dài một lúc, Thái tử mới lật người xuống giường, ánh trăng chiếu vào trong căn phòng, tầm rèm theo động tác xuống giường của hắn ta là lay động không ngừng, mãi đến khi bên phía cửa sổ truyền tới một âm thanh “ken két” nhỏ, chắc chắn hắn ta đã ra khỏi phòng, cơ thể của Tiết Tịnh Kỳ mới thả lỏng.
Thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, cô kéo chặt lớp áo, rõ ràng mặc áo sa mỏng, sau lưng lại xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cô lau trán của mình, bàn tay đều là mồ hôi.
Cô ngã ra chiếc sạp, nhưng mãi không thể ngủ được.
Sắc đêm tối đen tỏa ra trên mặt đất, cửa lớn của các hộ các nhà đều đóng chặt, trừ thỉnh thoảng