Nữ tử đó mặc một chiếc váy đỏ bằng vải sa mỏng, trên eo của nàng ra quấn một lớp vải sa mỏng, lộ ra vòng eo mảnh mai không chút che đậy, trên người không có bất cứ món trang sức nào, chiếc váy sa mỏng rộng ở trong không trung xòe ra như một cơn mưa hoa đỏ. Trên mặt đeo một mạng che mặt màu đỏ, che đi nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy cặp lông mày dài đã vẽ cẩn thận, đôi mắt đó dường như có thể câu dẫn linh hồn người khác, chỉ cần chạm vào ánh mắt đó của nàng ta, thì không dứt ra được.
Tiếng nhạc du dương không dứt bên tai, cơ thể mềm mại uyển chuyển của nàng ta ở không trung tỏa ra một loại phong cảnh mỹ lệ, không hổ là hoa khôi của Ủng Hương Lâu, đây chính là mỹ nhân ngàn năm khó gặp.
Mọi người đều bị vẻ đẹp của nàng ta làm cho ngây người, mãi đến khi nàng ta vững vàng đáp xuống, tiếng nhạc tạm dừng thì mọi ngườu mới dần dần hoàn hồn lại.
Xem ra hoa khôi Cầm Sắt này sắp vang danh khắp kinh thành rồi.
Trong đêm tối động lòng người này, điệu múa của Cầm Sắt, đoạt được một nửa trái tim của nam tử kinh thành.
Điệu múa kết thúc, lão ma ma xuất hiện ở bên cạnh Cầm Sắt, giống như chiếc lá xanh héo úa đứng bên bông hoa đỏ thắm đang nở rộ.
Lão ma ma mỉm cười nhìn tất cả mọi người, giọng nói lanh lảnh: “Các vị công tử, ta tin chắc mọi người đến Ủng Hương Lâu của ta, đều muốn cùng mỹ nhân vui vẻ một đêm, Cầm Sắc cô nương là hoa khôi của Ủng Hương Lâu chúng ta, mọi người đều nhìn thấy tư sắc của nàng ta rồi, cho nên, ai có thể ôm được mỹ nhân về thì phải xem các vị công tử trả được bao nhiêu.”
Lão ma ma vừa nói xong, trên sân lại vang lên một tràng vỗ tay, tiếng vỗ vừa dứt, giọng nói ngọt ngào dứt khoát của Cầm Sắt vang lên: “Ta là Cầm Sắt.”
Chỉ một câu này, đã khiến tất cả mọi người đều say vì nàng ta.
Người trên sân bắt đầu ra giá, Thái tử như cười như không nhìn bóng dáng màu đỏ đó, khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười tà mị lạnh lùng, nâng ly rượu vừa hay chạm vào ánh mắt của Cầm Sắt đang nhìn hắn ta, hắn ta cầm ly rượu một ngụm uống cạn, trong mắt của Cầm Sắ dương như xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
“Đoạn công tử trả 550 lượng, còn có ai trả cao hơn không?” Miệng của lão ma ma vui không khép lại được.
550 lượng, Ủng Hương Lâu của bọn họ một tháng mới kiếm được nhiều tiền như vậy, còn vượt qua đêm đầu tiên của hoa khôi lần trước, ghi vào kỷ lục.
Đoạn công tử đó là công tử của phú thương tửu lâu ở kinh thành, trong phỉ có mười mấy thê thiếp, chuyện thích làm nhất chính là ở trên phố trêu ghẹo mỹ nữ, cưỡng ép dân nữ đến làm tiểu thiếp của mình, lớn lên thì đầu bự tai to, bụng như phùng phi, lúc này nhìn dung mạo như hoa như nguyệt của Cầm Sắt thì đã thèm nhỏ nước.
Cầm Sắt khẽ giật tay áo của lão ma ma, nàng ta nhìn Đoạn công tử đó thì trong lòng phát ngấy, chứ đừng nói đến hầu hạ hắn một đêm, nhưng lão ma ma trong lòng chỉ có ngân lượng, không thèm để ý nàng ta.
Ánh mắt thờ ơ của Thái tử nhìn thấy cảnh này, vừa hay chạm vào ánh mắt cầu cứu của Cầm Sắt, ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta thâm trầm ở trên người nàng ta, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Khi lão ma ma sắp chốt giá, trên sân đột nhiên truyền ra một giọng nói trầm thấp khàn khàn: “1000 lượng.”
Người trên sân đều bị giọng nói này thu hút mà nhìn qua, muốn xem thử rốt cuộc là ai ra tay hào phóng như vậy.
Cầm Sắt thở phào một hơi, mỉm cười duyên dáng nhìn Thái tử ở trên lầu hai.
1000 lượng! Ở trong Ủng Hương Lâu ngoại trừ một hoa khôi mười mấy năm trước chấn động kinh thành ra thì lhoong có ai có thể đáng cái giá này, hiện nay lại là Cẩm Sắt của mười mấy năm sau.
Khi lão ma ma hỏi còn ai ra giá cao hơn không, tất cả mọi người đều trầm mặc.
“Vị công tử này, Cầm Sắt cô nương tối nay chính là người của ngài rồi.”Lão ma ma kéo tay của Cầm Sắt, đưa nàng ta đến trước mặt của Thái tử.
Lông mày của Thái tử thờ ơ nhướn lên, chiếc nhẫn ở ngón cái nhẹ nhàng xoay chiếc ly, một hơi uống cạn, sau đó từ trong ngực lấy ra vài tờ ngân phiếu đưa cho lão ma ma.
Lão ma ma vui mừng như điên nhận lấy, đẩy Cầm Sắt đến trước mặt của Thái tử, mùi phấn hương nhàn nhạt trên người nàng ta bỗng chốc xộc vào trong mũi của hắn ta, đây mà mùi hương không giống của Tiết Tịnh Kỳ, vừa rồi mùi hương ngọt ngào trong đêm tối vương vấn ở mũi của hắn ta, mãi không xua tan đi.
Mọi người trên sân đã tản đi, Ủng Hương Lâu đêm nay cũng có phong vị bất đồng, Cầm Sắt tháo mạng che mặt của mình xuống, gương mặt kiều diễm xuất hiện trước mắt Thái tử, hắn ta nhất thời ngây ra.
“Nên xưng hô với công tử như thế nào?” Giọng nói dịu dàng trong trảo của Cầm Sắt xuất hiện bên tai của Thái tử, hai tay mềm nhại của cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Thái tử.
“Ta họ... Mộ, nếu đã kết thúc rồi, cô nương cũng về tắm rửa ngủ đi, ta cũng phải về nhà rồi.” Thái tử từng chút từng chút gỡ bàn tay đang quấn lấy cánh tay của mình ra, đang muốn ddi xuống lầu.
Cầm Sắt vạn lần không ngờ, nam nhân ở kinh thành ai ai cũng muốn có được nàng ta, nhưng người trước mặt lại không muốn, giống như vô dục vô cầu, cho không nàng ta một hai nghìn lượng, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, điều này khiến nàng ta cảm thấy bất lực chưa từng có.
“Mộ công tử, ngài nếu đã mua tiểu nữ rồi, vậy đêm nay ta chính là người của ngài, ngài đi đâu thì ta đi đó.” Cầm Sắt giống như cơ thể loài rắn quấn chặt lấy ngưởi của hắn ta, ghé sát vào bên tai của hắn ta, hơi nóng phả vào lỗ tai của hắn ta.
Yết hầu của hắn ta chuyển động lên xuống, bước chân nặng nề giẫm trên đấy, đối diện với câu dẫn lớn như vậy, nóng bỏng như vậy, hắn ra không thể tiếp tục vững như núi Thái Sơn được.
Người