Cửu Châu cảm thấy hình như Tề Quận vương phi đã hiểu lầm mình.
Nàng chỉ vô tình nhìn Tề Quận vương trước khi rời đi thôi mà, tại sao ánh mắt của Tề Quận vương phi lại như sợ nàng ăn mất Tề Quận vương vậy.
Lúc rời đi, nàng ta chỉ hận không thể dùng thân hình nhỏ nhắn của mình che Tề Quận vương lại.
Nàng là người đứng đắn lớn lên từ đạo quán, nàng không ăn thịt người đâu.
"Điện hạ." Cửu Châu buồn ngủ dụi mắt, quẳng chuyện Tề Quận vương phi hiểu lầm mình ra sau đầu, nói với Thần Vương, "Để ta tiễn huynh về."
"Thôi được rồi." Thần Vương trông nàng buồn ngủ đến díp cả mắt, "Muội rửa mặt đi ngủ sớm đi, bổn vương có thể tự về."
"Không được, đã nói là sẽ tiễn huynh đến cửa rồi mà." Cửu Châu đi vượt qua mặt Thần Vương, sau đó ngoái đầu lại nhìn hắn, "Đi thôi."
"Muội chậm thôi, coi chừng bậc thang phía trước." Thần Vương thấy nàng đứng cạnh bậc thang thì vội tiến lên níu lấy tay áo nàng, "Được rồi được rồi, ta để muội tiễn."
Chẳng may té ngã, nàng lại khóc nhè trước mặt hắn mới là phiền phức to.
"Nương nương." Hương Quyên khẽ hỏi Tô Quý phi, "Nô tỳ có cần đi tiễn điện hạ không ạ?"
"Ngươi xem đèn lồng đang treo có sáng không?" Tô Quý phi hỏi nàng ta.
"Sáng ạ." Hương Quyên gật đầu.
"Sáng là được rồi." Tô Quý phi duỗi lưng mỏi nhừ, "Đi thôi, trở về ngủ nào."
Lo chuyện đám trẻ làm gì?
"Điện hạ." Gió mát thổi qua, Cửu Châu đã tỉnh táo đôi phần, "Huynh đi đường cẩn thận nhé."
"Yên tâm." Thần Vương nhìn kiệu chờ sẵn ở bên ngoài, "Muội trở về ngủ đi."
"Vâng." Cửu Châu nhìn điện hạ đang cười với mình, cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Đưa mắt nhìn điện hạ lên kiệu rời đi, Cửu Châu dựa vào cửa cung, nhìn đèn lồng dưới mái hiên đến thất thần.
Ban đầu nàng chỉ hy vọng điện hạ và nương nương khỏe mạnh chứ không mong gì hơn.
Nhưng vì sao bây giờ nàng lại giận dỗi với điện hạ?
Thần Vương ngồi trên kiệu ngoái đầu nhìn, cô nhóc kia vẫn còn đứng ở trước cửa cung.
Vài giây sau, hắn lại quay đầu nhìn tiếp, cô gái ấy vẫn ngơ ngác tại chỗ.
"Dừng lại." Hắn nhìn màn sương đêm đã bắt đầu buông, vội nhảy xuống kiệu sải bước dài vòng về.
"Điện hạ?" Cửu Châu ngạc nhiên nhiên Thần Vương xuất hiện trước mặt mình, trong mắt dần hoàn hồn, "Sao huynh lại quay về?"
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của thiếu nữ, con tim Thần Vương như mềm nhũn cả ra, "Về ngủ sớm đi, sáng mai bổn vương sẽ đến đón muội sang Chương Lục cung chơi."
Hắn chỉ rời đi một đêm thôi mà cô nương này lại lo được lo mất như thế, đúng là không biết nên làm thế nào với nàng nữa.
Cửu Châu ngơ ngác nhìn Thần Vương.
"Về đi." Thần Vương khoanh tay trước ngực, "Chờ muội bước lên bậc thang rồi bổn vương mới đi."
Cửu Châu xoay người đi vào trong, bước được hai bước lại ngoái đầu, điện hạ vẫn còn đứng tại chỗ.
Nàng sợ điện hạ cứ đứng mãi nơi đó, thế là nhấc váy chạy chạy thẳng lên bậc thềm, sau đó mới ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.
"Bổn vương đi đây." Thần Vương phóng khoáng vẫy tay, xoay người bước một bước rồi quay lại nhìn nàng, "Không được đứng ngẩn người ở đấy nữa, mau về ngủ đi, biết chưa?"
Cửu Châu gật đầu.
Thần Vương mỉm cười hài lòng, áo choàng màu đen vạch nên một đường cong duyên dáng trong màn đêm.
Chưa gì đã bám người rồi, có phải sau này thành thân rồi sẽ biến thành cái đuôi nhỏ của hắn không?
"Điện hạ." Tiểu thái giám khom người hỏi Thần Vương đã ngồi lên kiệu, "Về Chương Lục cung luôn ạ?"
"Không." Thần Vương nhìn Thái Ương cung, nơi đó cách Minh Nguyệt cung không xa, thậm chí hắn có thể nhìn thấy chính điện Thái Ương cung vẫn còn lập lòe ánh nến, "Đến Thái Ương cung, bổn vương muốn gặp phụ hoàng."
Phê xong cuốn tấu chương cuối cùng, Long Phong đế vừa định mở miệng bãi giá đến Minh Nguyệt cung, nhưng chợt nhớ ra mấy hôm nay ái phi phải tiếp Minh cô nương, không muốn ông đến đó làm phiền, Long Phong đế đành thở dài, quyết định ngủ lại long sàng lạnh lẽo của mình.
"Bẩm Bệ hạ, Thần Vương điện hạ cầu kiến."
"Độ Khanh muốn gặp trẫm?" Long Phong đế khó hiểu, đã muộn thế này mà còn đến đây gặp ông, nó lại có mâu thuẫn gì với các huynh đệ à?
"Mau cho vào." Long Phong đế ngẫm nghĩ, sau đó nói với Lưu Trung Bảo.
"Bảo cung nữ dọn dẹp Thiên điện, tối nay Thần Vương sẽ ngủ lại đây."
Từ Thái Ương cung về Chương Lục cung cũng khá xa.
"Vâng." Lưu Trung Bảo lĩnh mệnh lui ra, từ khi Bệ hạ đăng cơ đến nay, dường như ông chỉ để Tô Quý phi và Thần Vương ở lại Thái Ương cung qua đêm.
Chuyện khiến Long Phong đế bất ngờ chính là, con trai đến đây không phải để tố cáo, cũng không phải đến xin tiền ông, trái lại hắn còn chủ động bàn về thư viện Hoằng Văn và chuyện bão tuyết ở Vưu Châu.
Tuy suy nghĩ vẫn còn ngây thơ, nhưng thấy đứa con trai suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng nay lại quan tâm đến chính sự, Long Phong đế lấy làm mừng.
Thậm chí bây giờ có đưa cho ông thêm một đống tấu chương nữa, ông vẫn có thể chong đèn thức đêm phê duyệt từng cuốn.
"Hình bộ Thượng thư tuổi đã cao, ông ấy đã ba lần xin được cáo lão hồi hương.
Con thấy nếu để ông ấy cáo lão thì ai xứng đáng đảm nhận chức vụ này?"
"Lại bộ Trần Thượng thư, tuy không vừa ý mình là ông ấy lại mạo phạm can gián, nhưng được cái là người công bằng, tính tình chính trực, để ông ấy quản lý Hình bộ là hợp nhất."
Hình bộ chịu trách nhiệm thi hành các hình phạt và chính lệnh trong thiên hạ, chức vụ Thượng thư là người phải công chính liêm minh, không được hám lợi.
"Nếu điều hắn đến Hình bộ thì Lại bộ phải xử lý thế nào?" Long Phong đế lại tiếp tục truy vấn.
"Phụ hoàng đã quên mất một người rồi." Thần Vương cảm thấy có một người rất hợp với chức vị Lại bộ Thượng thư.
"Ai?" Long Phong đế mỉm cười nhìn con trai.
"Minh Kính Hải." Thần Vương khẽ ho, "Không phải nhi thần muốn tranh chức cho Minh gia đâu, nhưng Minh Kính Hải quả thật là lựa chọn thích hợp nhất."
"Tốt lắm." Long Phong đế vui mừng nhìn Thần Vương, "Là người ngồi trên cao, ắt phải hiểu được vận dụng người tài.
Thợ may dân gian còn biết phải tùy cơ ứng biến, mà quan viên chính là thợ may của vạn dân thiên hạ, nếu con may sai chỗ nào thì người chịu khổ chính là bách tính.
Con có thể suy xét giữa năng lực cá nhân và tính cách của bọn họ như thế, thật sự rất tốt."
Ông đưa hai thánh chỉ bổ nhiệm cho Thần Vương xem.
Thần Vương mở ra, một thánh chỉ bổ nhiệm Trần Chi Hành làm Hình bộ Thượng thư, một thánh chỉ bổ nhiệm Minh Kính Hải làm Lại bộ Thượng thư.
"Dạo gần đây con có tiến bộ rất lớn." Bàn xong chính sự, nom Long Phong đế thoải mái đôi phần, "Sớm biết ban hôn có thể khiến con tiến bộ thế này thì ta đã cho con lấy vợ