"Thiển Ý các, Thiển Ý các..."
"Tình cạn nghĩa cũng bạc, Bệ hạ lại nhẫn tâm với ta đến vậy." Trịnh Mỹ nhân tuyệt vọng nhìn mỗi một cái bàn, mỗi một chiếc ghế trong Thiển Ý các.
Nơi đây đã vắng hơi người từ lâu, dù có quét sạch sẽ cỡ nào cũng vẫn còn mùi nấm mốc quẩn quanh trong không khí.
"Nương nương." Bạch Thược đưa tay đỡ bà ta.
"Câm miệng!" Trịnh Mỹ nhân tát nàng ta, trừng đôi mắt đỏ au, "Mỹ nhân sao có thể xưng nương nương, ngươi muốn hại ta chết có đúng không? Các ngươi đều muốn hại ta!"
"Các ngươi đều muốn hại ta, đúng thế, các ngươi đều muốn hại chết ta..." Bàn tay Trịnh Mỹ nhân run run, bà ta ngồi vào ghế, "Ngay từ nhỏ, mấy người các ngươi đã muốn hại ta chết."
Bà ta cắn móng tay, nhớ lại những chuyện thuở bé, dần dần bình tĩnh trở lại.
Không được hoảng, không được hoảng, chuyện này vẫn chưa đến mức xấu nhất.
Bà ta còn có Diên Trạch.
Đúng thế, bà ta vẫn còn Diên Trạch.
Hai mẹ con Tề Quận vương liên tục bị giáng tước vị khiến các đại thần trong triều vô cùng bất ngờ.
Nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng cầu tình cho Tề Quận vương thì Bệ hạ đã ban chỉ, thu hồi tước vị của nhà ngoại Tề Quận vương, nam nữ trưởng thành của Trịnh gia đều bị tống vào đại lao.
"Bệ hạ." Dưới ánh mắt của mọi người, Tôn Nghi Thuần - gia chủ của Tôn gia bước ra khỏi hàng, "Không biết Trịnh gia đã phạm phải tội gì?"
"Mưu hại huyết mạch hoàng gia." Long Phong đế nhìn Tôn Nghi Thuần, "Tôn khanh định cầu tình cho Trịnh gia sao?"
Mưu hại huyết mạch hoàng gia?
Chúng triều thần hoảng sợ, rốt cuộc trong mấy ngày gọi chư vị hoàng tử tiến cung, hoàng thượng đã điều tra ra bao nhiêu chuyện?
Cũng có rất nhiều văn thần không tin lời của Long Phong đế, Tứ hoàng tử từ nhỏ đã văn võ song toàn, nhân hiếu chính trực, sao có thể cùng Trịnh gia bày mưu ám toán các vị hoàng tử khác được cơ chứ?
Chuyện này nhất định là do hoàng tử khác hãm hại hắn, hoặc cũng có thể là...!Bệ hạ cố ý chèn ép Tứ hoàng tử.
Có người lén đảo mắt quan sát Minh Kính Châu, mấy tháng qua hoàng thượng nâng đỡ Minh gia trên mọi phương diện, rõ ràng là đang trải đường sẵn cho Ngũ hoàng tử đây mà.
"Muôn tâu Bệ hạ." Minh Kính Châu như không để ý đến ánh mắt của mọi người, ông đứng ra tâu, "Xin Bệ hạ cho vi thần bẩm tấu."
"Minh ái khanh cứ nói." Long Phong đế khẽ gật đầu với Minh Kính Châu.
"Tuy Trịnh gia phạm tội lớn, nhưng dù sao Trịnh gia cũng là nhà ngoại của Tứ hoàng tử, mà chuyện liên lụy đến huyết mạch hoàng gia lại không phải là chuyện nhỏ.
Vi thần nghĩ nên để quan viên lục bộ cùng nhau điều tra vụ án này, cho Trịnh gia một câu trả lời xác đáng." Minh Kính Châu chắp tay thưa, "Như thế cũng sẽ trả lại trong sạch cho Tứ hoàng tử, để điện hạ không bị liên đới bởi nhà ngoại."
Long Phong đế gật đầu, "Lời của Minh ái khanh rất có lý, vậy cứ làm theo lời ái khanh, để lục bộ và Đại Lý Tự cùng nhau điều tra án này."
Quan viên nào không biết rõ tình hình mà nghe Minh Kính Châu nói sẽ cảm thấy xúc động.
Người Minh gia quả là chính trực, tuy là nhạc phụ tương lai của Ngũ hoàng tử, nhưng vào lúc này lại dám đứng ra bảo vệ thanh danh cho Tứ hoàng tử.
Song, vài lão hồ ly đoán ra được phần nào nội tình lại có vẻ mặt khá sinh động.
Minh Kính Châu nào phải cầu tình cho Tứ hoàng tử, ông ta đã đoán được suy nghĩ của người khác, muốn đứng ra để bảo vệ hình tượng cho Bệ hạ thôi.
Nhưng đúng là không ai nghĩ đến chuyện ông đang giúp Ngũ hoàng tử, bởi vì ngày tháng làm việc ở Lễ bộ của Ngũ hoàng tử đã được truyền đến tai tất cả quan viên ở lục bộ.
Từng lập công cho hoàng đế có khác, nếu đổi lại là những người khác thì đã chọc giận Bệ hạ rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Ninh phi bị biếm xuống Mỹ nhân, toàn bộ phi tần trong hậu cung từ tứ phẩm trở lên đều ngoan ngoãn đứng ngoài cửa Minh Nguyệt cung, chờ thỉnh an Tô Quý phi.
Cửu Châu dậy sớm, vừa bước ra khỏi viện đã trông thấy các phi tần trong trang phục theo phẩm cấp, nàng giật mình thốt thành tiếng.
Nom bọn họ không còn trẻ, ai cũng ngoan ngoãn cúi đầu đứng đó, im lặng không nói tiếng nào.
Có phi tần nhìn thấy Cửu Châu bèn mỉm cười thân thiện với nàng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đứng chờ.
Cửu Châu dán lên tường, ba chân bốn cẳng chạy vào chính điện.
Tô Quý phi đang dùng bữa sáng trong điện, thấy nàng đi vào thì mỉm cười vẫy tay, "Cửu Châu đến rồi đấy à? Đến đây ăn sáng cùng ta nào."
Hương Quyên múc một chén cháo cho Cửu Châu, "Cô nương nếm thử cháo này xem có hợp khẩu vị không?"
"Cám ơn cô cô." Cửu Châu nếm thử một muỗng, "Ngon quá."
"Ngon thì người ăn thêm chén nữa nhé." Hương Quyên mỉm cười gắp thức ăn giúp nàng, "Huyện chủ muốn ăn, muốn uống gì thì cứ việc nói cho nô tỳ biết."
Cửu Châu gật đầu, nàng do dự một lúc mới hỏi, "Nương nương, bên ngoài..."
"Bọn họ đến thỉnh an nương nương đấy." Hương Quyên cười giải thích với nàng, "Minh cô nương không cần quan tâm những chuyện này làm gì, trong hậu cung nhiều quy tắc, cô nương mà nghe sẽ đau đầu lắm.
Đợi lát nữa dùng bữa sáng xong, nô tỳ sẽ cho cung nhân đưa người đến Chương Lục cung tìm điện hạ chơi."
Cửu Châu ngẩng lên nhìn Tô Quý phi, thấy bà day huyệt thái dương, thở dài nói, "Nếu con tò mò thì lát nữa nán lại nghe cũng được..."
"Thôi ạ, con đi tìm điện hạ chơi vậy." Cửu Châu chợt thấy ớn lạnh sau lưng, tốc độ ăn cũng nhanh hơn ban nãy.
Thấy nàng bị dọa sợ, Tô Quý phi cố gắng nhịn cười, chờ nàng buông đũa liền gọi cung nữ đưa nàng ra ngoài.
"Ngươi đấy, dọa con bé làm gì?" Tô Quý phi cười trừng mắt nhìn Hương Quyên, "Ngươi nhìn đi, con bé ăn còn ít hơn mọi ngày."
"Chuyện này đâu thể trách một mình nô tỳ được, nương nương cũng là đồng lõa kia mà." Hương Quyên hầu Tô Quý phi rửa tay, "Rõ ràng là người không nỡ để các phi tần làm phiền Minh cô nương, nên nô tỳ mới làm người ác, chẳng ngờ lại bị trách móc.
Nô tỳ thật đáng thương, không có ai thương, cũng chẳng có ai yêu."
"Tại ta, tại ta hết." Tô Quý phi bật cười thành tiếng, "Người đâu, đến đây bóp chân cho Hương Quyên cô cô để nàng ấy bớt giận nào."
Các tiểu cung nữ thấy thế thì cười ríu rít, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng cười vọng ra ngoài cửa điện, nhưng nhóm phi tần đứng chờ bên ngoài lại không dám ngẩng đầu.
Bọn họ sợ, sợ giẫm theo vết xe đổ của Trịnh thị.
Năm xưa Quý phi nương nương là sủng phi hậu cung, chưa bao giờ quan tâm đến bọn họ.
Bọn họ làm gì, nói gì bà cũng mặc kệ, thậm chí cũng không bắt bọn họ đi thỉnh an mỗi ngày.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, bọn họ cũng dần dần ít lui tới Minh Nguyệt cung, cùng lắm chỉ mùng một và mười lăm đến thỉnh an một lần, vì mọi người đều biết Tô Quý phi không quan tâm tới những quy tắc xã giao này.
Cho đến hai ngày trước, Quý phi bắt Trịnh thị quỳ gối trước Minh nguyệt cung thỉnh tội.
Sáng hôm sau, Trịnh thị liền mất đi phi vị, bị đẩy vào "lãnh cung"