Uống xong một tách trà, mèo con đã ngủ say, Thần Vương bèn mở miệng, "Thái phi, trời đã không còn sớm, hai ta xin phép cáo từ."
"Mới đó mà nhanh thế, hai ngươi phải về ư?" Triệu Thái phi lộ vẻ mặt tiếc nuối, bà đặt mèo con đang ngủ say lên đệm mềm, gọi một ma ma tới, "Trong phòng bếp có còn món điểm tâm vừa nãy không, tiểu cô nương thích ăn, đóng gói lại cho nàng đem về đi."
Dứt lời, bà nhìn sang Cửu Châu, "Con chờ chút, trong phòng ta còn vài chú hổ bông, để ta mang ra cho con."
Cửu Châu hé môi, cuối cùng mỉm cười gật đầu, "Tạ ơn Thái phi nương nương."
Triệu Thái phi mang một hộp gỗ từ trong phòng bước ra, bên trong chất đầy hổ bông.
Nhận hộp gỗ, Cửu Châu hành lễ tạ ơn bà, "Tạ ơn Thái phi nương nương."
"Tạ ơn gì mấy thứ nhỏ nhặt này." Triệu Thái phi vuốt ve hộp gỗ, cười nói, "Nếu con ta còn sống, có khi con gái của nó cũng lớn cỡ con rồi."
Cửu Châu không dám hỏi vì sao con bà lại không còn trên đời.
Lúc ôm hộp gỗ và điểm tâm ra khỏi Tĩnh An cung, lão Thái phi tiễn nàng và Thần Vương ra tận ngoài viện mới chịu dừng bước.
Cửu Châu đứng trên bậc thang cửa gỗ màu son, quay đầu nhìn sân viện rộng rãi, và cả nhóm Thái phi rõ là tò mò về nàng và điện hạ nhưng không dám tiến lại gần, nàng không hiểu sao lòng lại thấy buồn.
Khi cánh cửa màu son trước mắt khép lại, Cửu Châu ôm hộp gỗ bước đi trên con đường dài, quay sang hỏi Thần Vương, "Điện hạ, vị Thái phi này từng có con à?"
"Có lẽ đã từng." Lúc ấy hắn còn rất nhỏ, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, "Tiên đế có nhiều thê thiếp, cũng có rất nhiều hoàng tử và công chúa, có vài người chưa lớn lên thì đã chết yểu."
Thấy tinh thần Cửu Châu không tốt, cứ nghĩ nàng không muốn rời xa mình, hắn bèn mở miệng, "Muội đừng buồn.
Hay chờ đến khi đại bá muội đến Chu gia cầu thân xong, ta sẽ nói mẫu phi đón muội về cung."
Cửu Châu rất muốn nhắc hắn rằng, vào cung không được nói là "về", phủ Minh Thị lang mới là nhà của nàng.
Nhưng nghĩ đến hiện giờ điện hạ bịn rịn không muốn để mình đi, nàng bèn nuốt những lời này vào bụng, nhón chân thì thầm bên tai Thần Vương, "Điện hạ, chỉ là ta đang nghĩ đến một chuyện có hơi đại nghịch bất đạo."
"Chuyện gì?"
Thần Vương không tin, với lá gan của nàng thì có thể nghĩ ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.
"Huynh nói xem, nếu khi tiên đế còn tại vị nạp ít phi tần một chút, có phải sẽ không có nhiều người phụ nữ chịu khổ như thế hay không?" Cửu Châu ôm chặt chiếc hộp trong tay, "Ta chỉ nghĩ thế thôi, điện hạ đừng nói với ai đấy."
Nếu không là nàng toi đời ngay.
"Sợ ta nói với người khác mà muội còn nói cho ta nghe?" Thần Vương mỉm cười nhìn nàng.
"Điện hạ đâu phải người ngoài, nói cho huynh nghe cũng không sao." Cửu Châu đảo mắt một vòng, "Nếu huynh nói chuyện này cho người khác nghe, thế thì ta sẽ không thừa nhận là mình nói.
Vì ngoài huynh ra, cũng chẳng có ai có thể chứng minh ta đã nói thế."
"Ha ha, muội nghĩ hay thật." Thần Vương đưa tay chọc vào mặt Cửu Châu, trêu nàng vội vàng trốn tránh, tiếng cười giòn giã cất vang.
"Minh Tiểu Trư, muội cứ yên tâm." Nhìn đôi má đỏ ửng vì cười nhiều của nàng, Thần Vương vắt tay ra sau lưng, chợt nói một câu, "Ta không giống bọn họ."
Cửu Châu chớp mắt nhìn hắn.
Thấy nàng không nói lời nào, đoán ắt hẳn nàng đã hiểu ý mình, Thần Vương xụ mặt, "Ý ta là thế đó, muội về nhà cũng đừng nghĩ nhiều, một tháng...!sẽ nhanh qua thôi."
Biết nàng thích bám người, hắn liền mặc cho nàng bám.
Dẫu sao...!dẫu sao...!cũng là thê tử của mình.
"Điện hạ, huynh đỏ mặt hả?"
"À, áo khoác dày quá nên ta nóng."
"Điện hạ đỏ mặt cũng đẹp nữa."
"Minh Tiểu Trư, câm miệng."
"..."
"Thôi được rồi, muội muốn nói gì thứ cứ nói đi.
Đưa cái hộp đây, ta cầm giúp muội."
Sáng sớm từ khi sương mù vẫn chưa tan, Tôn Thái Dao đã ngồi ở trong sân, đến khi ánh nắng xuyên qua làn sương, mặt trời dần nhô cao, nhưng nàng ta vẫn không thấy Minh Cửu Châu đến Chương Lục cung.
"Hôm nay Minh Huyện chủ không đến à?" Nàng ta nhìn sân viện yên tĩnh, bắt đầu nhớ khung cảnh náo nhiệt khi Minh Cửu Châu ở đây.
"Bẩm Quận vương phi, sáng sớm hôm nay Minh Huyện chủ đã xuất cung rồi ạ." Cung nữ đáp, "Nô tỳ nghe Tiểu Lục tử trong viện của Thần Vương điện hạ nói, phải đến đêm giao thừa huyện chủ mới về, về tham dự tiệc giao thừa ở trong cung."
Về?
Tôn Thái Dao nghe thấy từ này, hoảng hốt nhìn cung nữ đang nói chuyện, đám cung nữ thái giám này đã xem Minh Cửu Châu như Thần Vương phi mà hầu hạ ư?
Nàng ta cụp mắt thở dài, "Minh huyện chủ vừa xuất cung, cả Chương Lục cung đều trở nên quạnh quẽ."
"Đúng vậy ạ, mấy tỷ muội khác đều khá tiếc khi nghe tin huyện chủ đã về nhà." Cung nữ kia cười, "Bọn họ còn định chơi thắt dây với Huyện chủ nữa, dây để chơi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi."
"Thắt dây?"
"Đúng vậy." Cung nữ gật đầu, "Hôm trước Huyện chủ nghe bọn nô tỳ nhắc đến trò thắt dây nên vô cùng tò mò, chúng nô tỳ liền nhờ người đến Điện Trung tỉnh tìm một sợi dây mềm, không dễ bị thương, tính dùng để dạy Huyện chủ chơi thắt dây."
Minh Cửu Châu chỉ thuận miệng nhắc đến mà đám cung nữ này liền đi tìm đồ chơi cho nàng, là vì bọn họ thích Minh Cửu Châu, hay vì bọn họ muốn lấy lòng nàng?
Có lẽ tất cả mọi người ở hậu cung đều muốn lấy lòng Thần Vương phi tương lai.
Nghe nói nhóm lão Thái phi ở dải cung phía tây kia chưa bao giờ ra khỏi cửa, ấy thế mà sau khi Cửu Châu ghé thăm lại tặng nàng một hộp quà đầy ụ.
Từ xưa đến nay, lòng người chính là tấm gương thực tế nhất.
Nàng ta ngẩng lên nhìn cung nữ đang nói không ngừng, đứng dậy quay về viện của mình.
Trước khi đi vào, nàng ta ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi đến chính viện của Vân Diên Trạch.
Ngoài cửa không có hạ nhân canh giữ, nàng ta vén rèm bước vào, "Điện hạ..."
Vân Diên Trạch đang thay đồ vội kéo áo lên, che đi nửa thân trên bên trái, ngoái đầu nhìn nàng ta.
Trong nháy mắt đó, Tôn Thái Dao cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng khi nhìn kỹ, nàng ta chỉ nhìn thấy khóe mắt của điện hạ như mang theo ý cười, còn sự lạnh lùng kia chỉ là ảo giác của nàng ta.
"Thái Dao, sao nàng lại đến đây?" Vân Diên Trạch khoác áo vào, thu hồi ánh mắt nhìn nàng ta.
Tôn Thái Dao bước tới giúp hắn mặc tay áo bên phải, "Sao điện hạ lại thay áo một mình ở trong phòng thế này?"
"Trên người ta bị thương, không muốn để hạ nhân nhìn thấy." Hắn ta xoay người khoác ngoại bào lên, "Mấy