"Trên đó vẽ gì?" Người phụ nữ mặc áo bào xám cầm tranh lên, vẻ mặt càng lúc càng quái dị, "Ai lại lấy tranh này ra giả mạo Cửu Châu, hắn ta bị ngu à?"
"Còn thư?"
"Ta vẫn chưa xem." Người phụ nữ mặc thanh bào lấy thư đưa cho bà, "Đây này sư tỷ."
Hai người chụm lại đọc thư, cả hai bỗng chốc im lặng.
"Chủ mưu đứng sau hình như không được thông minh cho lắm." Người mặc áo bào xanh chính là nhị sư phụ của Cửu Châu, bà ném phong thư lên bàn đá, "Cửu Châu nhà chúng ta sao có thể bị cung nữ thái giám bắt nạt, lại còn nhìn trăng rơi lệ..."
"Ừm." Đại sư phụ quay đầu nhìn đạo quán rách nát, "Nóc đạo quán của chúng ta cần phải lợp lại rồi, hiếm khi có một kẻ lừa đảo tự tìm đến cửa, không nên để hắn chạy thoát."
"Chuyện này..." Nhị sư phụ do dự, "Có khi nào dọa hắn chạy mất không?"
"Đã đến rồi thì sao có thể tùy tiện đi được."
Người đưa thư đợi ở dưới chân núi hai ngày, lúc quay trở lại đạo quán, từ xa đã trông thấy nữ đạo trưởng mà mình đã gặp mấy hôm trước sốt ruột đứng chờ hắn ta ở cuối đường, vừa thấy hắn xuất hiện, bà như thở phào nhẹ nhõm.
"Đạo trưởng đọc thư của Vương phi rồi, không biết đạo trưởng có tính toán gì không?"
"Minh tiểu thư là do chúng ta một tay nuôi lớn, sao chúng ta có thể nhẫn tâm nhìn con bé chịu khổ ở kinh thành." Bà lo lắng, "Vương gia không tốt với con bé sao?"
"Ây, Thần Vương xưa nay ngang ngược càn rỡ, quan hệ với quan văn vô cùng căng thẳng.
Vương phi là con gái của Minh gia, sao Vương gia có thể đối tốt với nàng?" Người đưa thư thấy bà lo lắng đến độ tay chân luống cuống thì trong lòng rất đắc ý, đúng là dễ lừa thật.
"Ta muốn đến kinh thành thăm con bé."
Ánh mắt người đưa thư sáng rực.
"Nhưng mà..."
"Nhưng sao?" Tim người đưa thư nảy lên, điện hạ đã dặn dò nhất định phải đưa đạo trưởng nuôi dưỡng Minh Cửu Châu vào kinh, nếu chuyện này thành công thì Minh Cửu Châu sẽ trở thành con cờ trong tay điện hạ.
"Nhưng sư tỷ của ta đương không được khỏe, nếu đưa tỷ ấy vào kinh, ta sợ tỷ ấy không chịu được.
Mà nếu để tỷ ấy ở lại một mình, trong núi không đủ thức ăn, nóc nhà còn bị dột, ta không tài nào yên tâm."
"Chuyện nhỏ thôi, mấy chuyện củi dầu mắm muối, sửa sang đạo quán cứ giao cho ta." Người đưa tin thầm nghĩ, chỉ cần dụ được người theo mình về kinh thành, sửa sang đạo quán chỉ là chuyện nhỏ.
"Sao dám để ngươi tốn kém được..."
"Đạo trưởng chớ nói thế, Vương phi là ân nhân của tại hạ, tại hạ giúp sư phụ của Vương phi sửa sang lại đạo quán thì có là gì." Người đưa thư chắp tay nói, "Xin sư phụ chờ một lát, ta xuống núi chuẩn bị ngay."
"Thiện tín, thiện tín..."
Người đưa thư vội vội vàng vàng bước đi, hắn sợ mình chậm một bước thì nữ đạo trưởng sẽ đổi ý.
Hai canh giờ sau, người đưa thư dẫn theo một nhóm công nhân lên núi, bắt đầu gõ gõ đục đục, thậm chí ngay cỏ dại trên đường mòn ở trong núi cũng được cắt dọn sạch sẽ.
"Xin đạo trưởng cứ yên tâm, chừng năm ngày nữa, quý quán nhất định sẽ rực rỡ hẳn."
"Đa tạ thiện tín." Nữ đạo trưởng cười, "Nếu thiện tín đã đến đạo quán, chi bằng đi theo bần đạo vào bái điện?"
"Mời đạo trưởng."
Bước vào chính điện, người đưa thư phát hiện chính điện cũ nát này lại thờ chư thần Tam Thanh.
Ngoại trừ Tam Thanh thì không còn tượng thần nào khác, trông cực kỳ đơn sơ.
"Để thiện tín chê cười, đạo quán bần hàn nên không có tiền mạ vàng tượng thần." Nữ đạo trưởng đưa hương cho hắn, "Mời thiện tín."
Ba tượng thần trông rất cũ kỹ, nhưng không hề có dấu vết sứt mẻ.
Lúc người đưa thư quỳ xuống bồ đoàn, hắn có cảm giác ba vị thần đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ta vội vàng dâng hương, không dám nhìn thẳng vào mắt của tượng thần, "Đạo trưởng, tại hạ xin phép được mạ vàng cho các vị thần."
Trước khi xuất phát, cấp trên có cấp cho hắn ta hai trăm lạng bạc, nếu cứ tiêu pha thế này thì e là chưa về đến kinh thành thì hắn đã đi ăn mày rồi.
Nhưng vì lấy lòng tin của nữ đạo trưởng, số tiền này hắn ta phải chi.
Đến tối, hắn dùng bồ câu đưa tin, xin cấp trên để thủ hạ ở Lăng Châu tiếp tế bạc cho mình.
Đạo quán sập sệ này có thể sẽ tốn rất nhiều tiền.
Bốn ngày sau, người đưa thư vuốt túi tiền cạn đáy, nhìn mấy tượng thần Tam Thanh đã được nạm vàng toàn bộ, trong phòng chất đầy lương thực, đồ dùng trong nhà đã được đổi mới, tường đã được sơn lại, hắn cố rặn ra một nụ cười, "Chậm một ngày thì Vương phi sẽ khổ thêm một ngày, xin đạo trưởng hãy theo tại hạ hồi kinh ngay trong hôm nay."
"Được." Nữ đạo trưởng gật đầu, "Sau đạo quán có một cánh đồng hoa, hồi bé Minh tiểu thư rất thích đám hoa này, phiền ngươi hái một ít mang theo."
Người đưa thư chỉ muốn nói, hoa kia dù có xinh đẹp cỡ nào thì khi mang về kinh cũng đã héo mất rồi.
"Được, xin đạo trưởng chờ một lát." Không sao, chỉ cần theo hắn ta hồi kinh, hắn ta chịu được hết.
"Đa tạ."
Nữ đạo trưởng dõi mắt nhìn hắn đi vào cánh đồng hoa phía sau đạo quán, mỉm cười nhìn hắn ngã xuống.
"Ta quên mất, quên nhắc ngươi đám hoa này...!có độc, khiến người ta rơi vào hôn mê." Bà đi tới bên cạnh người đưa thư, lấy một sợi dây gai từ trên người, trói hắn lại rồi lôi ra bụi hoa.
"Theo luật pháp Đại Thành, người giả mạo thủ hạ hoàng thất quý tộc như ngươi, lừa gạt làm chuyện ác, nhẹ thì bị đày phục dịch mười năm, nặng thì hai mươi năm." Nhị sư phụ phủi tay, đá gã đưa tin bất tỉnh nhân sự một cái, bà lại ngửa đầu nhìn Đại sư phụ đang ngồi trên nóc nhà, "Sư tỷ, người của nha môn đến chưa?"
"Sắp đến rồi." Bà ăn điểm tâm do tên đưa thư mang lên núi, cảm khái, "Loại lừa đảo vừa ngu vừa có tiền như này đúng là hữu dụng."
"Đúng thế." Nhị sư phụ gật đầu, "Lần sau đến thêm vài tên thì tốt."
Lừa đảo tốt thế này, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
***
"Điện hạ." Thái giám áo lam vội vàng bước vào viện, thấy Tứ hoàng tử phi cũng ở đó, hành lễ theo quy củ, "Bái kiến điện hạ và hoàng tử phi."
"Miễn lễ." Vân Diên Trạch nghiêng đầu nói với Tôn Thái Dao, "Thái Dao, hoa bên ngoài vừa mới nở, nàng gọi Bạch Thược đi ngắm hoa cùng mình đi."
"Vâng." Tôn Thái Dao nhớ tên thái giám này, nửa tháng trước, chính hắn là người đã báo với điện hạ vị trí đạo quán mà Minh Cửu Châu được gửi nuôi.
"Có chuyện gì?" Đợi Tôn Thái Dao rời đi, nụ cười trên gương mặt Vân Diên Trạch tắt ngúm.
"Thập Nhất đã bị tống vào đại lao rồi ạ."
"Sao?" Vân Diên Trạch ngỡ tai mình có vấn đề, "Có chuyện gì?"
"Hắn...! hắn đã bị lộ." Thái giám áo lam rụt cổ, "Sau khi sư phụ của Thần Vương phi phát hiện hắn lừa đảo đã đến nha môn báo quan."
"Hai lão đạo ở rừng sâu núi thẳm dù nhận ra bất thường thì hắn vẫn có thể thừa cơ chạy trốn, cớ sao lại để cho bọn họ có cơ hội báo quan?" Vân Diên Trạch hít sâu một hơi, "Cho người thu xếp để bịt miệng hắn lại."
"Xin điện hạ yên tâm, chúng nô tài đã sắp xếp ổn thỏa."
"Yên tâm?" Vân Diên Trạch ngỡ như nghe được một câu chuyện cười, chế giễu nhìn tên thái giám áo xanh, "Ngươi bảo ta làm sao mà yên tâm hả?"
Tất cả đều là ám vệ đã trải qua huấn luyện khắt khe, ấy thế mà lại bị nữ đạo trưởng bắt đến nha môn, đúng là một trò hề.
***
Tôn Thái Dao ngồi ngoài sân, nhìn thái giám