Mặt nàng bị người đè sát trên đất, đến xương cũng lạnh lẽo lưu truyền khắp người, hơn nữa tứ chi tê dại không có khí lực.
A Cửu kiềm chế một trận đau ngực. Nàng thở hổn hển một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên một mảnh hỗn loạn, tựa hồ tất cả tình cảnh đều cùng lúc này điệp lên.
Một năm kia, vào dịp sinh nhật tám tuổi, nàng cùng Thập Nhất ở cô nhi viện đã hai ngày không ăn.
Thập Nhất vì nàng mà chạy vào phòng bếp trộm đồ, nhưng cuối cùng lại bị nam nhân kia phát hiện.
A Cửu nhìn Thập Nhất bị đòn hiểm, nàng đã cố gắng quên mình xông tới, đổi lại càng thêm chọc giận nam nhân kia.
Nam nhân kia đem Thập Nhất ném tới cửa, sau đó xoay người áp thân thể nàng trên mặt đất, hai tay tà ác thô ráp phất qua toàn thân, mà tứ chi nàng lúc đó cũng giống hiện tại, không thể nhúc nhích, không thể sử dụng bất kỳ khí lực gì, hàn khí sàn nhà nhập thể, khủng hoảng như ngày đó.
Trong không khí có thanh âm y bố bị xé nát, tiếng cười nam nhân trong bóng đêm dữ tợn mà dâm uế. Nhưng ở lúc nàng khàn khàn thét lên chói tai thì thân thể hắn lại đột nhiên té lăn ra bên cạnh.
Có người đã cứu nàng...
Nàng sợ hãi mở mắt, nhìn thấy Thập Nhật cầm ghế đứng ở chỗ phản quang, thân thể nho nhỏ rét run trong gió, sau đó hắn buông ghế, cởi áo của mình choàng lên người nàng.
Lúc này, trên sàn nhà lạnh lẽo của Hải đường điện, áo nàng đã bị xả loạn, sợi tóc rơi lả tả trên mặt đất.
Cung nữ gọi là Trúc Đào cầm kẹp trúc, sau đó đem mười ngón tay của nàng đặt bên trong, dùng sức cố định.
Một khắc kia, A Cửu bỗng rùng mình, phảng tựa cảm thấy xương cốt muốn đứt đoạn.
Tay đứt ruột xót, ở cổ đại, cực hình thường xuyên dùng để đối đãi với nữ tử chính là kẹp trúc. Loại cực hình này, nhẹ thì gãy xương, may còn có thể lành, mà nặng thì chính là tàn phế.
A Cửu giương cằm, nhìn Mạc Hải Đường đang ở chỗ cao quan sát nàng, nói, "Mạc Hải Đường, hôm nay ngươi có gan thì giết chết ta. Bằng không sau này ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Nàng cười lạnh nhìn Mạc Hải Đường, con ngươi sắc bén, khẩu khí như đinh đóng cột khiến cho Mạc Hải Đường sắc mặt trắng bệch, thậm chí ánh mắt còn có một tia khiếp ý.
"Được. Bản cung sẽ cho ngươi toại nguyện."
Nói xong, hai cung nữ hành hình liền kéo hai đoạn trúc giả, dùng lực xé ra.
Trúc phiến bên trong buộc chặt, sắc bén ép chặt tay nàng, máu tươi đỏ sẫm trong nháy mắt từ trúc phiến rơi trên mặt đất. A Cửu hít một hơi, toàn bộ đau đớn đều tập trung vào ngón tay, cả khuôn mặt bởi vì đau mà nháy mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng thấm ướt y sam.
Vết thương bên hông sắp hé lại, bởi vì cơ thể nàng run lên mà muốn rách toạc.
Quân Khanh Vũ... Ngươi chắc chắn sẽ không tới cứu ta sao?
Nàng cắn răng. Lần đầu tiên lấy chính mình đặt cược, thế nhưng lại thua cả vốn lẫn lãi.
Nàng lúc đó thật ngốc. Nàng đã tin Quân Khanh Vũ sẽ đến cứu nàng...
Nàng biết hắn không thể cho ai biết bí mật của mình, mà chỉ có người chết mới có thể thay hắn bảo vệ bí mật. Có thể, trong lòng hắn vẫn luôn chờ đợi nàng chết.
Hai cung nữ lại dùng sức kéo, như vào giờ khắc này muốn dùng hết sức lực để khiến nàng chết vì đau.
Đau nhức liên tục cuốn tới, trong đầu nàng chỉ còn một mảnh ảm đạm. Nhưng... nhớ lại cảnh trong căn phòng bị vứt đi đó, lông mi hắn đẹp mà hơi ẩm ướt, môi đỏ như ngưng, sắc đẹp thay cơm... Một khắc kia, nàng giống như bị mê hoặc mà nâng cằm, hôn xuống.
Môi của hắn mềm mại cực nóng, hương thơm làm người ta liên tưởng đến những cánh hoa hồng lung linh dưới ánh mặt trời...
"Ai dám động tay với nàng thêm một chút nữa, trẫm sẽ lập tức lấy đi cái mạng chó đó!"
Thanh âm ngoan lệ từ cửa truyền đến, hai cung nữ hành hình còn chưa rõ ràng, ngực đã bị người ta hung hăng đạp một phát, hai thanh kiếm sắc bén băng lãnh đặt trên cổ.
Sự tình tới quá mức đột ngột, Mạc Hải Đường phản ứng không kịp, Quân Khanh Vũ đã đi qua, dẫn theo phía sau một đám đại nội thị vệ.
Sao có thể?
Nhìn thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên xuất hiện, Mạc Hải Đường không thể ngờ tới. Bởi vì phòng ngừa Quân Khanh Vũ nhận được tin, một đường tới đây nàng ta đã an bài cung nhân coi chừng.
Nhưng thậm chí ngay cả một tiếng hoàng thượng giá đáo cũng chưa kịp thông báo.
Nhìn đại nội thị vệ phía sau hắn, nàng ta mới giật mình sáng tỏ. Người của nàng ta trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn bị bắt.
Cảm giác đau đớn trên tay trong nháy mắt biến mất, A Cửu chậm rãi mở mắt, tốn sức quay đầu lại.
Một nam tử phản quang đứng chắp tay, thân thể cao lớn như tùng, tóc đen đón gió như ca.
Hắn nhấc chân, lướt qua những người bên cạnh mà đến.
Chỉ trong chốc lát khi tuyết trắng phản xạ ánh sáng gai mắt, nàng đã nhìn rõ khuôn mặt hắn. Trong nháy mắt có buồn bã, phảng tựa thiên địa ngưng tụ, cùng dung nhan tinh xảo hoàn mỹ và tử đồng liếc nhìn thiên hạ.
Ở một khắc khi hắn bước vào cửa, trên người đã ngưng tụ sát ý khiến người khác phải sợ hãi. Binh khí sau người thị vệ sáng chói làm hắn tựa như một Tu La đến từ địa ngục.
"Thần thiếp, tham khiến hoàng thượng."
Mạc Hải Đường khuất thân quỳ trên mặt đất, thanh âm có một tia sợ hãi.
Hắn cũng không cho Mạc Hải Đường đứng dậy, mà mắt phượng lại sắc bén đảo qua mọi người, cuối cùng rơi trên mặt A Cửu.
Bốn mắt nhìn nhau, A Cửu thấy rõ trong mắt hắn có một tia