A Cửu mắt lạnh nhìn nàng ta. Nàng muốn biết, nàng ta rốt cuộc muốn diễn trò gì.
"Tỷ tỷ ngươi không cần ngại mà đem mọi chuyện nói ra. Hôm nay có Thái hậu, có Hoàng thượng, có Thập nhị vương gia ở đây, sẽ đem mọi chuyện phân biệt đen trắng rõ ràng."
Thái hậu cùng hoàng thượng ngồi trên cao, thập nhị vương gia cư hạ, tất cả đều ở trong điện.
Mạc Hải Đường liếc mắt nhìn A Cửu nói chuyện, vẫn tiếp tục liên tiếp khóc như cũ. Mà tối thiếp thân cung nữ của nàng ta, Trúc Đào rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Thái hậu nương nương, hôm qua vốn là sinh nhật Thục phi nương nương, Quý phi nghĩ nàng mới từ xa tới, lại mới vừa vào cung sẽ cô đơn, nên sai chúng nữ tỳ chuẩn bị một phen để chúc mừng, vì nàng náo nhiệt một chút."
"Nhưng ngày hôm qua Thục phi nương nương không tiếp đón đã đành, lại còn để cho nha hoàn tên Thu Mặc nói năng lỗ mãng. Quý phi tuy không tính toán, nhưng lại bởi vì hôm qua gió tuyết quá lớn, lại ở Mai Ẩn điện chờ hồi lâu cho nên lúc trở về liền nhiễm phong hàn. Thái y chuẩn bệnh xong đã sai nô tỳ đi sắc thuốc, lúc quay lại lại nhìn thấy nha hoàn Thu Mặc kia lén lút đi vào. Nô tỳ thấy bất ổn nên thăm dò xem, không ngờ nha hoàn kia dám hạ thạch tín vào trong thuốc của nương nương."
Trúc Đào dừng một chút rồi nói tiếp, "Nàng ta bị nô tỳ phát hiện liền xoay người bỏ chạy. Nô tỳ vội sai người ta bắt nàng lại tra hỏi, kết quả là nàng ta nói Thục phi nương nương vì đắc tội với Quý phi mà bị tống lãnh cung, trong lòng không cam nên muốn hạ độc trả thù."
"A." Thái hậu chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó nhìn chằm chằm Thu Mặc, "Ngươi nói đi, có chuyện như vậy không?"
"Hồi Thái hậu, Thu Mặc thật không có hạ dược. Oan uổng a." Thu Mặc sớm đã bị đánh hấp hối, lúc này có thể nói ra mấy câu đầy đủ đã thập phần khó khăn.
"Oan uổng? Ta tận mắt thấy, sao có thể oan uổng?"
Trúc Đào cười lạnh.
Hiện tại tình huống đang rất bất lợi cho A Cửu...
"Ngươi nói ngươi tận mắt thấy thấy Thu Mặc hạ thạch tín?" A Cửu đi tới trước mặt Trúc Đào, quan sát nàng ta rồi lạnh lùng nói, "Bây giờ hoàng thượng ở đây, ngươi nói dối chính là tội khi quân, tru di cửu tộc! Vậy nên chớ nói lung tung. Chỉ người mang tội cần có nhân chứng vật chứng, vậy ngươi có?"
"Nô tỳ đương nhiên có. Nô tỳ chính là nhân chứng, lúc đó Thu Mặc muốn chạy liền bị nô tỳ bắt lấy, lục soát trên người nàng ra thạch tín." Nói xong, Trúc Đào từ trong ngực lấy gói thạch tín sớm đã chuẩn bị tốt.
A Cửu mỉm cười, "Trúc Đào, ngươi xác định đây là thạch tín?"
"Đúng vậy." Trúc Đào trả lời như đinh đóng cột.
"Thạch tín này đã để Thái y nghiệm qua?"
"Thạch tín chính là thạch tín, vì sao phải để thái y nghiệm?" Trúc Đào có chút không rõ vì sao A Cửu hỏi vậy, thậm chí đám người Quân Khanh Vũ cũng không hiểu nàng vì sao hỏi vậy.
"Vậy thì cái này hẳn chưa qua Thái y nghiệm chứng a." A Cửu tiếu ý càng đậm, đối Thái hậu nói, "Trúc Đào nói nàng nhìn thấy Thu Mặc hạ dược, nhưng lại không để thái y nghiệm chứng đã nói là thạch tín. Vậy rõ ràng nàng đối với thạch tín rất hiểu biết a." Nói xong lại xoay người nhìn về phía Trúc Đào, "Ngươi nói xem, ta nói có đúng không?"
Trúc Đào sửng sốt, quay đầu mờ mịt liếc nhìn Mạc Hải Đường, ngây ra một lúc nói, "Nô tỳ đích thực là đối với thạch tín rất rõ."
"Đã như vậy, chúng ta đây không ngại làm một thực nghiệm." A Cửu hít sâu một hơi, nói với Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, có thể cho thần thiếp ba chén nước trà không."
Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu bị thương, tò mò không biết nàng muốn ba chén nước làm gì. Thậm chí trong mắt Quân Phỉ Tranh bên cạnh cũng không khỏi toát ra sự hiếu kỳ với A Cửu.
().
A Cửu ý bảo Hữu Danh đem ba chén nước đặt trên bàn, sau đó đi qua, hai tay run run đem thạch tín phân biệt đổ vào hai chén.
"Ở đây có ba chén nước, chỉ có một chén không có độc. Trúc Đào nói có thể liếc mắt một cái là phân biệt được thạch tín, tất nhiên cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra chén nước nào không có độc."
Giọng A Cửu lạnh lùng nói tiếp, "Nếu như ngươi có thể lấy chén nước kia ra, đồng thời uống vào. Vậy thì tất cả tội danh cho dù thế nào ta cũng thừa nhận, cam nguyện bị trừng phạt."
Lời vừa nói xong, trong phòng liên tiếp vang lên thanh âm hít không khí, Quân Khanh Vũ cả kinh nhướn mày có ý khen ngợi.
Lúc nãy bị A Cửu truy vấn, Trúc Đào đã nói lộ ra trăm ngàn chỗ hở, hiển nhiên đó là nói dối, nàng ta càng không thể nhận biết được đâu là thạch tín.
Mà phương pháp này của A Cửu mặc dù cực kỳ nguy hiểm, thậm chí là đem sinh mệnh của mình ra đánh cược, nhưng lại nắm chắc 2/3 cơ hội thanh tẩy tội danh.
Đột nhiên nhớ tới nữ tử này vì sao có thể báo tin cho hắn... Hai chân chạy trên tuyết, khiến cho Mạc Hải Đường khó lòng phòng bị, cũng hiển nhiên để hắn lấy tốc độ nhanh nhất tới cứu nàng...
Khóe môi nhướn lên, trong lòng Quân Khanh Vũ không khỏi thở dài, kỳ thực không phải hắn cứu nàng, mà chính nàng thông minh tự cứu mình...
Chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại là nữ tử thông minh như vậy...
"Trẫm thấy đây là một phương pháp rất tốt." Quân Khanh Vũ cười ra tiếng, quay đầu nhìn Quân Phỉ Tranh trong mắt hơi có phần kinh ngạc, "Thập nhị hoàng thúc, thúc thấy thế nào?"
Quân Phỉ Tranh hơi ngẩn ra, than thở, "Đúng là rất tốt."
A Cửu nhanh chóng đổi lại vị trí