Trên bầu trời mây đen ùn ùn kéo đến, " Đẹt" tiếng sét đánh xuống phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, một lúc sau một trận mưa lớn rơi lộp độp rơi xuống
" Hoàng thượng Thái hậu ra đi rồi" Tô công công quần áo dính mưa ứt sũng chạy vội vào bẩm báo.
" Độp" Cái chén trong tay Duật Hy rơi xuống đất vỡ tan, hắn vội đứng dậy không quan tâm dưới chân mình là mảnh sứ sắc nhọn cứ thế dẵm vào đi vội đến Bách Hy Cung.
Vì hắn đưa bức di thư của phụ hoàng cho bà mới khiến bà ra đi sao, lúc đó hắn thật vô tâm vì muốn cứu nữ nhân mình yêu mà mang đau khổ chôn vùi của thái hậu khơi ra, hắn là người con bất hiếu, phụ lại công ơn dưỡng dục bao năm qua của thái hậu.
Hắn lặng lẽ đi vào trong phòng, nhìn thái hậu nhắm mắt nằm đó, đi tới trước mặt bà quỳ xuống đưa tay cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của bà " Mẫu hậu người cứ như vậy ra đi là khiến hài nhi cả đời ân hận hay sao" giọt nước mắt của hắn nhỏ xuống bàn tay của thái hậu càng lúc càng nhiều.
" Hoàng thượng thái hậu để lại cho người bức thư, có lẽ thái hậu đã đoán được người không thể qua khỏi dù vết thương trên lưng còn đau nhưng vẫn cố gắng ngồi viết di thư cho người" Ma ma tới bàn lấy bức thư thái hậu đặt trên đó cầm đến đưa cho hoàng thượng " Thái hậu luôn mong người được vui vẻ".
Duật Hy đưa tay cầm lấy bức thư kia, cố gắng kìm nén không cho tiếng khóc phát ra, hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt của bà, muốn đôi tay ghi nhớ khuôn mặt của bà, rồi sau đó đứng lên ôm lấy bà " Mẫu hậu từ nay về sau nhi thần không thể ôm lấy người được nữa rồi, con rất nhớ hơi ấm của người, những đêm lạnh giá chính hơi ấm đó đã khiến con yên giấc, nhưng sao hôm nay nhi thần muốn sưởi ấm cho người lại không thể được".
Lúc Mạnh Hạ Hạ biết tin đi tới thấy hắn đang bên cạnh ôm lấy thái hậu, liền im lặng lui ra ngoài, trước cửa Bách Hy Cung tiếng khóc phi tần hòa vào tiếng mưa rơi nghe thật là thê lương làm sao.
Không biết trong số đó có mấy ai được thật lòng đau buồn, nhưng ít ra cũng có lòng quỳ dưới mưa đưa tiễn thái hậu.
Buổi sáng vừa cùng bà ta đối chất xong buổi tối cứ thế bà ấy đã ra đi thật là đời người ngắn ngủi như một giấc mộng vậy.
" Cô cô sư phụ Diệp thái hậu đã chết rồi" A Thập biết tin vội về bẩm báo.
" Bà ta chết rồi sao, bao nhiêu ân oán còn chưa xong thế mà bà ta cứ thế ra đi như vậy sao thật là quá nhẹ nhàng cho bà ta rồi" Mạnh Đồ nghe A Ngũ nói giọng điệu tức giận không vui, bà ta hại cả nhà họ Mạnh khốn khổ như vậy lại chưa nếm trải đau khổ ngày nào cứ thế yên ổn ra đi, thật là ông trời quá ưu ái bà ta rồi.
Mạnh Hiểu Lam nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt lại nghe thái hậu ra đi bà thật bất ngờ, vì hoàng thượng bao nhiêu ân oán năm xưa bà đã cố gắng buông bỏ, chỉ muốn một lần cùng bà ta đối chất nhưng sao là ta cứ như vậy ra đi chứ, bà ta đi mang theo tất cả