Lúc nàng bị đổ tội hàm oan hoàng hậu liên tục đưa ra những lời lẽ dồn ép nàng, giờ khi người nhà hoàng hậu phạm tội nàng ta lại ngồi im không nói lời nào, nàng cũng thật phục nàng ta.
Mạnh Hạ Hạ đứng nhìn một nhà 4 người bọn họ thi nhau diễn thật cảm thấy nàng còn thua bọn họ quá xa.
" Hạ phi lão thần không biết dạy bảo gia quyến đã khiến nương nương chịu thiệt thòi, lão thần xin tạ tội với người" Đức thừa tướng đi lại chỗ Mạnh Hạ Hạ quỳ xuống.
Nhưng Mạnh Hạ Hạ nào dám nhận cái lạy này từ ông ta đành cúi người xuống đỡ ông ta đứng dậy.
"Thừa tướng ngày là lão thần sao một phi tần nhỏ nhoi như ta dám nhận chứ ngày mau đứng lên đi".
" Đức thừa tướng ngài đứng lên đi, ngày bận trăm công nghìn việc chuyện gia đình cũng không thể quán xuyến hết được, chuyện của thê thiếp ngài ai làm thì người đấy chịu, trẫm sẽ không vì vậy mà trách tội thừa tướng".
" Hoàng thượng không trách tội lão thần nhưng trong lòng lão thần cảm thấy rất có lỗi với nương nương" Đức thừa tướng được Mạnh Hạ Hạ đỡ lên cả người ốm yếu vừa nói vừa ho.
" Hoàng hậu ý nàng thế nào" Duật Hy không thấy hoàng hậu lên tiếng từ lúc phụ thân nàng bước vào, liền quay sang hỏi.
" Hoàng thượng tội của tứ nương xin người dựa theo quốc pháp định tội, thần thiếp không có ý kiến".
Hoàng hậu nhìn phụ thân trong lòng không vui, nàng biết trong lòng phụ thân nàng nghĩ gì, dồn tất cả tội danh lên mình tứ nương, nhằm giữ lại Đức Oánh Oánh.
" Vụ án này trẫm còn nhiều điểm không rõ vì sao tứ phu nhân một người ở phủ thừa tướng lại biết phi tần trong cung còn sắp xếp một cách tỉ mỉ như vậy để vu oan Hạ phi, nếu như hôm nay không có thừa tướng vì vì nghĩa quên thân, thì tất cả chứng cứ kia đều khẳng định Hạ phi có tội rồi".
Tứ phu nhân nhìn Đức thừa tướng, bà không biết trả lời thế nào để không khiến nữ nhi mình vướng vào.
" Bẩm hoàng thượng lão thần có hỏi qua, bà ấy nói lần trước vào cung thăm nữ nhi đã gặp qua Hạ phi, có dò hỏi qua cung nữ trong cung có lẽ vì lo lắng cho con gái nên mới dùng thủ đoạn như vậy" Đức thừa tướng đứng ra nói thay cho bà ta.
" Một lần có thể hại được cả hai người, tứ phu nhân thật là trí tuệ hơn người" Duật Hy nghe xong lời Đức thừa tướng nói cảm thấy không thông chút nào, nếu là Đức tần kia nhận tội đó mới đúng là hợp lý.
" Thôi được rồi trước hết đưa tứ phu nhân vào hình bộ lấy khẩu cung, vụ án này hôm nay đến đây thôi, Đức thừa tướng về nghỉ ngơi trước đã, chờ điều tra của hình bộ sẽ cho người báo tới ngài, thừa tướng thấy thế nào".
" Dạ thần xin nghe theo lời của hoàng thượng".
" Mẫu thân" Đức Oánh Oánh nhìn mẫu thân bị người của hình bộ đưa đi trong lòng lo lắng chạy theo mẫu thân mình.
" Đức tần nương nương xin lui về đi hạ thần còn phụng mệnh hoàng thượng làm việc" Phương đại nhân đi trước thấy Đức tần cứ như vậy khóc lóc theo sau cảm thấy thật phiền.
" Con về trước đi" Tứ phu nhân nhìn nữ nhi nói vài lời cho nàng yên tâm, bà ta chỉ là một người phụ nữ thấp kém ngu muội nhưng trước nay tất cả những gì bà làm đều vì nữ nhi.
" Mẫu thân yên tâm con sẽ không để người cực khổ" Từ nhỏ đến lớn trong nhà họ Đức kia người người đều vì Đức Lan là con của đích phu nhân mà hầu hạ nịnh bợ còn người con của thê thiếp như nàng không ai để ý chỉ có mẫu thân luôn che trở cho nàng, nhìn bà lúc này trong lòng Đức Oánh Oánh cản thấy rất đau.
" Phụ thân xin hãy cứu mẫu thân của con".
Đức Oánh Oánh thấy Đức thừa tướng đi ra liền van xin.
" Im mồm đây cũng là bài học cho người từ nay về sau đừng có mà ngu ngốc như vậy" Đức thừa tướng đi đến gần Đức Oánh Oánh gằn giọng nói, không còn dáng vẻ ốm yếu như vừa rồi, dạy bảo nữ nhi, nếu muốn hại người còn để lại sơ hở đúng là ngu mà.
"Phụ thân không phải con làm, mẫu thân bị oan" Mẫu thân là nghĩ nàng làm nên mới bất chấp nhận tội như vậy, nhưng nàng thực