Màn đêm bao trùm đường phố, chẳng một bóng người, bỗng trên mái nhà có bóng người y phục đen tuyền, đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ thẫm che đi hết một nửa gương mặt của hắn.
Hắn nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, như một chú mèo tài giỏi, phóng qua lại một cách nhẹ nhàng, chứng tỏ thấy hắn ta là một bậc cao thủ lão làng.
Và cứ như thói quen, hắn ta ngó nghiêng mọi thứ xung quanh, rồi lén nhảy vào Dương phủ trông cứ như một tên trộm, nhưng lại mang vẻ tự tại ung dung, cứ ngỡ là một tên trộm quen nhà này.
Ắt hẳn đây không phải lần đầu hắn lẻn vào đây.
Hắn ta phóng lên một cái cây to, tựa đầu vào thân cây, ánh mắt hướng nhìn về phía hoa viên như là đang chờ đợi điều gì đó.
Được một lúc hắn lại nhắm mắt lại hưởng thụ những cơn gió đêm lướt qua.
Không lâu sau, tiếng đàn từ hoa viên vọng đến, nhẹ nhàng đi vào bên tai.
Hắn mỉm cười, vội mở mắt ra như là thứ hắn chờ đợi đã đến, nhẹ giọng chỉ đủ để hắn nghe thấy.
"Ta thật yêu tiếng đàn này."
Hắn ta vẫn tiếp tục ngã lưng trên cây, nghe nhạc hưởng thụ, mắt nhắm nghiềm, như đang lạc vào chốn an yên nhất mà hắn có thể thoải mái, không lo sợ, không buồn phiền, đang yên đang lành, nhạc đang hay thì bản nhạc lại dừng đột xuất.
Hắn giật mình nhìn về hướng đó.
Tự hỏi đang hay sao lại im bặt.
Thì người kia lại đàn một bài khác.
Tiếng đàn này như cấu xé tâm can của hắn, hắn nhìn người con gái ấy, đầy tâm sự, thở dài, rồi lại cười khó hiểu, lần nữa tự nói đủ để bản thân nghe.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng mất đi sự bình tĩnh vốn có, haha."
Nói rồi hắn đứng dậy phóng đi mất.
Thân ảnh của hắn dần biến mất trong màn đêm cô tịch.
Cũng ngay bóng dáng hắn ta khuất dần thì tiếng đàn bên này cũng ngừng hẳn.
Dương Yến thở dài phiền não, ánh mắt mông lung nhìn về hướng cái cây như đợi hắn ta sẽ đến hỏi nàng, ít ra sẽ nán lại nghe hết bài, cảm giác hơi nhói lòng bực tức vì hắn ta lạnh lùng bỏ đi, nhưng cũng hơi nuối tiếc vì điều gì đó.
Nàng thủ thỉ, vẻ khó chịu lẫn tiếc nuối.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Rõ ràng biết ta phiền muộn ngươi cũng chẳng để tâm sao? Hay là ngươi chỉ muốn nghe bài đó mà thôi?"
Dương Yến tự hỏi rồi lại tự trả lời, như thừa biết sẽ không ai đáp lại mình trong màn đêm cô quạnh này.
"Ta là kẻ ngốc, khi không lại để tâm một kẻ ta chẳng biết là ai."
Nói rồi nàng đứng dậy ôm đàn bước về phòng, mang theo ánh mắt nặng nề cứ vậy bước đi.
Dương phủ cũng chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
******
Khương phủ, Liêu Khương vừa cầm mật hàm vừa uống trà xem xét, rồi lại cười.
"Hắn vẫn suốt đêm lầu xanh, sáng mới về, về lại lăn ra ngủ tiếp, theo ta thấy ngươi không cần theo dõi hắn nữa, cứ theo dõi các hoàng tử khác đi, kẻ như vậy chỉ làm mất thời gian của chúng ta thêm thôi."
Cầm Thố thủ hạ của Liêu Khương, cúi xuống nhận lệnh.
"Tuân lệnh!"
Rồi hắn nhanh chân rời đi.
\* \* \* \* \* \*
Vừa mới sáng tinh mơ, Dương Tử đã chạy đến phòng Dương Yến gõ cửa, tay vừa gõ miệng vừa hô, giọng điệu vội vội vàng vàng.
"Tỷ tỷ xong chưa, chúng ta