Dương Tử lên lại xe, vừa đặt mông ngồi xuống vừa lầm bầm trong miệng,
"Đẹp gì mà đẹp chứ, đúng là một gã ăn mày th ô tục.
Đã th ô tục lại còn kỳ quặc nữa chứ, đúng là ra đường không xem ngày mà, mất cả vui.”
Dương Yến nghe vậy cũng tò mò hỏi.
"Sao đệ nói hắn kỳ quặc?"
Dương Tử nhớ lại gương mặt gã ăn mày liền kể lại.
"Hắn là ăn mày, ăn mặc thì rách nát, lấm lem bụi, mà còn bày đặt đeo mặt nạ, không phải quá kì sao, ăn mày lại đeo mặt nạ, hay hắn sợ người ta thấy gương mặt xấu của hắn mà bỏ chạy à?”
Dương Yến nghe hai từ mặt nạ đã vội bước xuống xe, còn không nghe hết câu nói của Dương Tử.
Dương Yến nhìn xung quanh tìm kiếm gã ăn mày.
Gã ăn mày đang cùng đứa bé đứng trước quầy bán màn thầu, gã mua hai cái bánh đưa cho đứa bé.
"Ngươi cầm về đi, còn cái bánh bị bẩn này để cho ta."
Đứa bé ngây ngô nhìn gã ăn mày cầm lấy hai cái bánh trong sự hạnh phúc, mỉm tươi cười, ánh mắt long lanh.
Sau khi cầm lấy bánh, đứa trẻ cũng nhanh chạy đi, được một đoạn thì quay lưng lại nói thật to.
"Cám ơn huynh.”
Gã ăn mày cười tươi, rồi lại bước tới góc cửa thành ngồi xuống như ban đầu.
Dương Yến đứng từ xa trông thấy tất cả, nhìn nụ cười của gã ăn mày, mà Dương Yến như bị say mê, dù là chỉ thấy được nửa gương mặt, mà nụ cười trên gương mặt đó lại có thể khiến người ta đắm chìm trong một thế giới khác.
Dương Yến nhìn chiếc mặt nạ cứ ngỡ thân quen, mà vô thức bước lại gần gã ăn mày, đến khi đứng đối diện hắn thì mới giật mình mà lấy ra một thỏi bạc rồi bỏ vô chén gã ăn mày.
Gã ăn mày nhìn thỏi bạc, rồi ngước lên xem ai tốt bụng đã cho mình nhiều ngân lượng.
Bỗng ánh mắt gã ăn mày kì này không còn đờ đẫn, mà gọi là như bị thôi miên.
Gã ăn mày bất động rất lâu và rất lâu.
Dương Yến thấy bản thân bị nhìn như vậy cũng khó chịu, và cũng nhận ra chiếc mặt nạ này không giống với sự trông chờ của bản thân, nên vội nói nhanh rồi rời đi, quay lại xe ngựa.
"Đây là cho ngươi, vì lòng tốt của ngươi dành cho đứa bé.”
Không đợi gã ăn mày trả lời Dương Yến đã lên xe ngựa mất dạng.
Xe ngựa lại lăn bánh tiếp, dần đi khuất khỏi kinh thành, thì lúc này gã ăn mày mới hoàn hồn lại mà cảm thán.
"Đẹp hơn cả đẹp."
Gã ăn mày nhìn về hướng ngoài thành với ánh mắt nuối tiếc, rồi lại nhìn lại
vị trí cô gái khi nãy cho mình thỏi bạc.
Liền thấy có một chiếc khăn thêu nằm trên mặt đất.
Gã ăn mày không cầm suy nghĩ, cũng biết cô gái ban nãy là chủ nhân chiếc khăn thêu, nên vội nhặt lấy.
Rồi theo hướng theo chiếc xe ngựa mà ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo.
Dương Yến ngồi trên xe ngựa không khỏi nhớ lại nụ cười của người đó, bỗng chốc lại tự lắc đầu xua đi hình ảnh nụ cười của gã ăn mày rồi tự nhủ.
“Cũng là mặt nạ, nhưng lại là màu đen, chẳng phải là màu đỏ thẫm, vậy chắc không phải của người kia rồi.”
Nàng lẩm bẩm rồi lại thở dài, khiến Dương Tử ngồi cạnh bên cũng khó hiểu mà chau mày dò xét.
"Tỷ tỷ có