Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Điện ảnh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 80: Điện ảnh.

Edit + Beta: Như Heo.

Tống Tiêu: "..." Lời hoàng thượng đúng là trắng trợn, có điều, nếu đổi lại là Tống Tử Thành gặp con trai của Tiêu Chính Khanh, nói không chừng hắn sẽ thật sự nói như vậy.

Mấy năm gần đây Tống Tử Thành trên căn bản chưa từng nhắc tới Tiêu Chính Khanh, tình cờ nghe ai nhắc tới liền nổi giận. Nhưng Tiêu Chính Khanh tựa hồ không có vẻ gì là thù hận Tống Tử Thành.

Tống Tiêu sờ sờ cằm, trong này chắc chắc còn có chuyện gì đó mà y chưa biết. Hôm nay Tiêu Chính Khanh có đề cập với Tống Tiêu việc hắn đang trù bị sản xuất một bộ phim hoạt hình về văn hoá Trung Quốc, hỏi y có muốn tham gia hạng mục này hay không. Tống Tiêu cúi đầu định thương lượng với hoàng thượng, phát hiện gia hoả trên đùi mình đã ngủ từ bao giờ.

"Hoàng thượng..." Tống Tiêu khẽ kêu một tiếng, hoàng đế bệ hạ không có phản ứng, ngủ say như chết.

Xem ra nói chuyện với Ngu Từ cũng không thoải mái gì cho cam. Tống Tiêu đẩy tiền xu trên giường xuống đất, kéo hoàng thượng tới chỗ gối đầu.

Thế nhưng hoàng thượng ngủ quá say, Tống Tiêu quỳ trên giường nửa tha nửa kéo, dùng sức chín trâu hai hổ mới tha được hắn, lại không cẩn thận vấp một cái. "Người đang ngủ say" dang hai tay, thuận lợi bắt được Tiêu hoàng hậu, kéo tọt vào chăn, ôm thật chặt.

Tống Tiêu giãy giụa: "Đừng nghịch, để ta cởi đồ."

Ngu Đường mở một con mắt: "Trẫm giúp ngươi." Nói đoạn, bàn tay liền thò vào trong áo sơ mi, mở nút từ bên trong.

Tống Tiêu hất bàn tay đang sờ loạn ra, tự mình cởi, cầm áo ngủ trên đầu giường thay vào, quay lại liền thấy hoàng thượng vừa rồi không nâng nổi mí mắt hiện tại hai đang mắt sáng loè loè nhìn y.

"Ngủ!" Tống Tiêu tắt đèn, không cho hắn nhìn nữa.

...

Tên John bị sòng bạc khủng bố, liều mạng uy hiếp Khâu Minh Diễm giao tiền cho hắn, không biết trong tay hắn nắm chứng cớ gì, vậy mà thực sự hù được đối phương. Hôm sau tài khoản tên John liền có thêm ba trăm ngàn đô la Mĩ.

Trong tay Khâu Minh Diễm không có nhiều tiền mặt như vậy, mà cá nhân một ngày không thể chuyển khoảng sang nước ngoài vượt quá năm mươi ngàn đô, cuối cùng cô ta phải tìm người trợ giúp mới có thể hoàn thành việc này.

"Hai trăm ngàn còn lại, chờ sau khi tôi bán nhà sẽ đưa anh." Khâu Minh Diễm tức tới nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không có việc làm, tiền nuôi con hoàn toàn dựa vào phí trợ cấp của Tống Tử Thành, lần này đã tiêu pha hết sạch tiền dành dụm mấy năm nay của cô ta.

Trả được một phần tiền lời, sòng bạc liền tạm thời thả hắn ra, nhưng không cho phép hắn rời khỏi sòng bạc. Tên John nhìn người khác đánh cược tay chân liền ngứa ngáy, mang ý nghĩ gở gạc lại khoản nợ lúc trước lại tiếp tục đâm đầu vào.

Đây là một cái động không đáy, đủ để nuốt chửng Khâu Minh Diễm.

Mấy ngày sau, Tống Tiêu lại gặp Bạch Tình trước cổng trường.

"Tống Tiêu, cậu... cậu có thể cho tớ mượn năm ngàn đô được không?" Giọng Bạch Tình nức nở, đôi mắt đỏ au.

Sắp tới hạn nộp học phí, bình thường Bạch Tình chỉ dựa vào tiền sinh hoạt phí của Khâu Minh Diễm. Khâu Minh Diễm cho tiền dư dã, cô ta tiêu pha thành thói, bây giờ ngay cả chút tiền dành dụm cũng không có. Hôm qua trường học thông báo đóng học phí học kỳ sau, cô ta liền gọi cho Khâu Minh Diễm, nào ngờ đối phương nói chưa có tiền, bảo cô ta tự tìm cách giải quyết...

"Cô có thể xin nợ lại." Tống Tiêu thành thật nói.

"Hả?" Bạch Tình kinh ngạc tròn mắt.

"Gần đây tôi cũng không có tiền." Tống Tiêu thở dài, "Tình nhân trước đây của ba tôi đòi ông ấy rất nhiều tiền, tháng này ông ấy cũng không cho tôi tiền tiêu vặt."

Tình nhân trước? Trong lòng Bạch Tình không khỏi hồi hộp, đó không phải là dì cô ta Khâu Minh Diễm hay sao?

Mặc kệ trong lòng Bạch Tình đang suy nghĩ cái gì, Tống Tiêu bày ra biểu tình "thấy cũng tội mà thôi cũng kệ", kéo hoàng đế bệ hạ đang cười trộm phía sau đi ăn hải sản tươi sống.

Hạng mục của Ngu Kỳ mà Tống Tiêu đầu tư đã được đưa ra thị trường, vô cùng được chào đón, nửa năm sau đã được chia hoa hồng.

Tiểu Thị Lang kiếm được tiền liền rất hào phóng, mời hoàng thượng đi ăn tôm hùm.

"Nghỉ hè có về nhà không?" Tống Tiêu cắt nhỏ con tôm hùm, xiên một miếng thịt tôm trắng mịn, chấm muối tiêu bỏ vào bát hoàng thượng.

"Không về, công ty bên này rất bận, ta phải nhân cơ hội này làm chút việc." Ngu Đường được bà xã hầu hạ, dáng vẻ trông rất hưởng thụ.

Ngu Đường bây giờ chỉ hận một ngày không có 48 tiếng. Gia chủ xem trọng hắn, giao toàn bộ hạng mục công ty Ngu Kỳ cho hắn quản lý, mặt khác còn phân phối thêm vài hạng mục khác. Các anh em họ trong gia tộc nhìn đỏ mắt không thôi, chỉ chực chờ xem trò cười của hắn.

"Vậy ta cũng không về, tới Los Angeles tham gia hạng mục kia với chú Tiêu." Tống Tiêu tính toán số tiền còn lại của mình, ước chừng không đủ năng lực để đầu tư vào hạng mục đó, chờ cuối năm chia hoa hồng may ra còn đủ.

Mùa hè đến, Ngu Lãng tổ chức một bữa tiệc ngoài trời ở Ngu gia, mời bạn bè tới chúc mừng sinh nhật của hắn. Người trẻ tuổi trong nhà đều dẫn bạn bè đến chơi. Ngu Đường thi học kỳ xong đương nhiên cũng dẫn Tống Tiêu tới tham dự.

"Sinh nhật vui vẻ, chú Chín." Con gái bác Tư Ngu Châu dẫn theo em trai Ngu Mục tới chào hỏi Ngu Lãng.

"Cháu gái yêu dấu, hôm nay là tiệc bể bơi, cháu mặc váy dài như vậy bảo chú phải làm sao bây giờ?" Ngu Lãng cười híp mắt nhìn trang phục Ngu Châu từ trên xuống dưới.

"Con có mang theo đồ bơi nè." Ngu Châu cười, dắt em trai đi thay đồ, đứng trong phòng khách trên lầu một nhìn khách khứa xung quanh, thấy cửa thư phòng đóng kín liền hỏi Tào quản gia đứng một bên, các ông đang ở đâu.

"Gia chủ không thích ồn ào, đang ở thư phòng viết chữ, tiểu thư mặc đồ bơi như vậy, tốt nhất đừng nên lên đó."

Sắc mặt Ngu Châu khẽ biến, âm thầm cắn răng. Chú Chín này suy nghĩ đến là chu đáo thật vất vả mới về một lần, lại bắt mọi người mặc thứ đồ bơi mà gia chủ không thích.

Trên thư phòng lầu hai, Tống Tiêu đang pha trà cho hai lão gia tử.

"Hảo thủ pháp." Tam gia Ngu Thái Hoa lần đầu nhìn thấy không khỏi tán thưởng.

Gia chủ Ngu Thái Hàm đắc ý nhìn Tam gia, giả vờ chậm rãi bưng chén trà lên, nhấp thử một ngụm: "Tiêu Tiêu à, xuống dưới chơi với đám người trẻ tuổi đi, không cần để ý hai lão già chúng ta."

Ngu Đường ngồi bên cạnh lườm một cái, rõ ràng là ổng nhất định bắt Tống Tiêu tới pha trà cho mình, bây giờ còn bày đặt giả vờ tốt bụng.

Tống Tiêu cúi đầu pha xong ấm trà, bưng cho hoàng thượng một chén, mỉm cười nói: "Từ nhỏ con đã không thích náo nhiệt."

"Như vậy làm sao được, người trẻ tuổi sống như ông già có gì tốt." Tam gia lắc lắc đầu, nhớ tới thằng cháu trai Ngu Kỳ của mình cũng không thích vui chơi, cả ngày chỉ lo cắm đầu nghiên
cứu mấy cái linh kiện điện tử.

Tống Tiêu cười không nói, lấy trong balo ra một bộ sách: "Cái này là ông ngoại gửi tới, con cũng không thường xuyên đến đây, cho nên cũng không phân biệt lễ Tết gì, trực tiếp mang tới cho ông, có chỗ nào thất lễ, mong ông nội chớ trách."

Ngu Thái Hàm và Ngu Thái Hoa nhìn nhau, cười ha ha nhận lấy: "Đứa nhỏ này, tặng đồ cho ta còn khách khí như vậy."

Tống Tiêu mỉm cười, không nói.

Trong lòng Ngu lão gia tử ngứa ngáy, sốt ruột muốn mở quà ra xem, nhưng vì giữ gìn lễ tiết nên không thể mở quà trước mặt khách, bèn nháy mắt với thằng cháu trai. Ngu Đường lúc này mới thong thả đứng dậy, kéo Tống Tiêu lên: "Đi thôi, chúng ta xuống dưới chơi một lát."

Tống Tiêu hiểu ý liền đứng dậy.

Chờ sau khi hai người đi khỏi, Ngu Thái Hàm thở dài: "Thời đại này còn có đứa trẻ thủ lễ như vậy, đúng là hiếm thấy!" Không nói Hoa kiều, ngay cả trong nước cũng rất ít người thủ lễ như vậy. Ở trước mặt người lớn tuổi thì hô to gọi nhỏ, nói chuyện không biết kiêng kị.

"Cháu ngoại lão Khúc, đương nhiên không giống người thường." Ngu Thái Hoa vừa nói, vừa đoạt lấy quyển sách trong tay ông anh, tràn đầy phấn khởi mở ra.

"Đừng có sớ rớ, đây là người ta tặng cho ta!" Ngu Thái Hàm cảm khái xong, phát hiện Ngu Thái Hoa xé quà của mình, lập tức quát lên ngăn cản.

Quyển sách là một bộ tác phẩm hội hoạ, chủ đề là một thành phố đêm tuyết. Toàn bộ đều dùng bút pháp vẫy mực phóng khoáng, không trắng thì đen, một vài nét vẽ phát hoạ ra một toà tuyết sơn, xa xa nhìn thấy một bóng người đơn độc giữa trời tuyết. Góc bên phải đề mấy chữ "Thành nhỏ đêm tuyết" nho nhỏ, ký tên là danh tự lão Khúc, còn có một con dấu đỏ tươi.

"Đồ tốt, đồ tốt!" Hai anh em Ngu Thái Hàm vô cùng hưng phấn, tác phẩm hội hoạ của lão Khúc ngàn vàng khó cầu, bức này vừa nhìn liền biết mới vừa vẽ trong năm nay, quả nhiên như lời Tống Tiêu nói, là cố ý đòi ông ngoại vẽ cho.

Hai ông lão trong phòng hết sức hưng phấn, đám hậu bối Ngu gia nhìn thấy Ngu Đường đi ra, vốn dĩ nụ cười trên mặt thu liễm đi mấy phần, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.

Trên hành lang bể bơi bày rất nhiều ghế nằm, dù che nắng, còn có cầu trượt hơi. Tuổi nhỏ một chút đã bắt đầu nhập cuộc, lớn hơn một chút thì đứng cạnh bể bơi vừa uống nước vừa tán gẫu.

"Người kia là ai?" Ngu Mục chỉ chỉ Tống Tiêu, hỏi người bên cạnh.

"Cậu ta à, là tiểu tuỳ tùng của Ngu Đường chứ ai, tới đây mấy lần rồi," Một đứa em họ bĩu môi, "Hình như tên... Tống Tiêu gì đó."

Ngu Mục nheo mắt, cái tên này, gần đây hình như thường nghe ba hắn nhắc tới. Đẩy đẩy Ngu Châu bên cạnh: "Chị, chị thấy cái tên này có quen không, ba..."

Ngu Châu lập tức nghiêm nghị nhìn em trai: "Chưa nghe bao giờ."

Ngu Mục nhìn Ngu Châu trong chốc lát, không nói.

Ngu Lãng làm bộ không nghe hai chị em tranh chấp, mỉm cười nghênh đón: "Tiểu Đường, sao hai đứa còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn không thay đồ, ta sẽ kêu các anh em tạt nước đó."

Tống Tiêu nhìn sân đầy người, tuấn nam mỹ nữ vóc người nóng bỏng, các cô gái tóc vàng mặc bikini, các chàng trai cơ bắp bôi dầu sáng bóng. Tống Tiêu không khỏi nhíu mày, cúi đầu. Cảnh tượng này đúng là ao rượu rừng thịt, vô cùng sa đoạ, thấp giọng nói với Ngu Đường vài câu, sau đó rời đi.

Bà xã mình đi rồi, Ngu Đường cũng không muốn ở lại lâu, liền muốn đi cùng y, nhưng bị Carmela ngăn lại.

"Hey, Đường, gần đây mấy bữa tiệc trong trường cũng không thấy cậu." Carmela nhiệt tình như trước không giảm.

Ngu Đường tuỳ tiện ứng phó một tiếng liền kéo Tống Tiêu đi: "Xin lỗi chú Chín, tôi phải đưa Tiêu Tiêu đi gặp chú cậu ấy, lát nữa về chúc mừng sinh nhật chú sau."

Vừa dứt lời, một trận tiếng ồn ào huyên náo, mấy tên thanh niên xách theo thùng nước xông tới, tạt lên người hai người.

Ngu Lãng mặc quần bơi cười híp mắt chờ xem Ngu Đường xấu mặt.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu cúi người, đồng thời quét ngang chân, trong nháy mắt ngáng chân mấy tên thanh niên vừa xông tới, thùng nước ào ào hất ngược lên đầu bọn họ.

"Xin lỗi, phản xạ có điều kiện." Ngu Đường chỉnh chỉnh quần áo, kéo Tống Tiêu rời đi.

Những người này là bạn Ngu Lãng, nghe thấy Ngu Đường muốn đưa bạn hắn đi vậy mà còn cố ý tạt nước vào người hắn, rõ ràng không có ý tốt. Đại tướng quân đứng một bên ảo não, chưa kịp cứu giá gì hết! [Heo: =))]

Vì vậy, vệ sĩ Ngu gia lập tức tiến lên ngăn cản đám người huyên náo, nhường đường cho hai người.

"Các người làm gì đó?" Ngu Lãng nhìn thấy đám vệ sĩ tiến lên, không khỏi bất mãn.

Nhưng Đại tướng quân không có ý giải thích, Tào quản gia thấy vậy, ra hiệu nhóm nữ giúp việc đem khăn tới cho bọn họ.

"Cửu thiếu gia, khách khứa đều ở đây." Tào quản gia tươi cười, nhắc nhở Ngu Lãng không nên làm lớn chuyện.

Ngu Lãng hít sâu một hơi, đi khuyên đám bạn bè của hắn.

(Còn nữa...)

[Heo: Có bạn hỏi tui sao dạo này lười đăng chương mới quá vậy ???? Ha ha, không biết trả lời sao luôn, không phải tại tui lười, mà tại vì dạo này mắc đi làm thêm rồi, sáng đi học tới trưa, chiều đi làm tới tối nên tuần rảnh có mấy tiếng vào sáng t2 với CN thôi, chậm chậm vậy chứ không có drop đâu, yên tâm nha mấy tình yêu ????????]

Quà quà quà...:

Huynh đệ văn, ngược máu chó, 1x1, SE. = =


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện