*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Dù sao hắn cũng là trưởng bối, ngươi làm vậy không sợ đắc tội mấy người trong nhà sao?" Ngồi trên xe, Tống Tiêu không nhịn được lên tiếng. Hiện tại Ngu Đường ở Ngu gia rõ ràng bị người khác cô lập, hành động ngày hôm nay chắc chắc sẽ gây bất lợi sau này cho hắn.
Ngu Đường nhìn thoáng qua Tống Tiêu, đưa di động cho y. Tống Tiêu khó hiểu nhận lấy, trên di động hiển thị ba tin nhắn mới.
"Anh Tiểu Đường, lát nữa có về không?""Ngu Lãng đen mặt rồi, ha ha ha.""Lát nữa ông nội hỏi tới chuyện này, em biết trả lời thế nào rồi."Ba tin nhắn đến từ ba người khác nhau, những người này đều mang họ Ngu.
Được rồi, lo hoàng thượng không lôi kéo được lòng người, chẳng khác nào lo bò trắng răng. Tống Tiêu bĩu môi, trả điện thoại cho hắn. Cái tên này bề ngoài ra vẻ như bị mọi người cô lập, thực chất người giao thiệp tốt với hắn lại núp trong bóng tối, nhân tiện thu thập thêm càng nhiều tình báo.
Đây cũng là thủ đoạn của đế vương, thoạt nhìn như xa lánh tất cả thần tử, trên thực tế lại âm thầm khiến cho mỗi người bọn họ cảm thấy chính mình mới là tâm phúc của hoàng thượng.
...
Tiêu Chính Khanh đang ở trong công ty thương lượng vấn đề hình tượng nhân vật với hoạ sĩ đồ hoạ. Thấy Tống Tiêu tới gần, lập tức tươi cười vẫy tay: "Tiêu Tiêu, lại đây, xem giúp chú nên chọn cái nào bây giờ."
Tống Tiêu kéo Ngu Đường qua, giới thiệu Ngu Đường với Tiêu Chính Khanh.
"A, thì ra là thiếu gia nhà họ Ngu," Tiêu Chính Khanh đứng dậy bắt tay với Ngu Đường, "Cậu là con trai nhà họ Ngu ở thành phố A đúng không, ha ha, lúc cậu còn nhỏ ta đã từng gặp cậu."
Ngu Đường không nhớ người này, chắc đã gặp trong yến hội nào đó, có điều người này không có vẻ như thấy người sang bắt quàng làm họ, ngữ khí nói chuyện cũng tạm được, hắn cũng không nhiều lời, bắt chước Tống Tiêu kêu một tiếng chú.
"Lại đây, nhìn đi." Tiêu Chính Khanh cầm vài bức tranh màu sắc rực rỡ tới cho hai người xem.
"Đáng yêu quá." Tống Tiêu không kiềm được đưa tay sờ sờ hình vẽ trên tranh.
Mỗi một bức trên đó đều có một con mèo nhỏ, có con lông vàng, có con lông trắng như tuyết, có con màu tam thể. Mỗi loại mèo có tới mấy phiên bản.
"Vai chính trong tác phẩm này là một gia đình nhà mèo, hơn nữa còn hoàng là hoàng tộc, cho nên không chỉ đáng yêu mà còn phải có nét nghệ thuật cổ điển Trung Quốc." Tiêu Chính Khanh cau mày, lấy vài bức mèo lông vàng đẩy lên trước mặt Tống Tiêu.
Đây là nhân vật chính trong phim, có con đầu to thân nhỏ đáng yêu, có con vóc người tuấn mĩ nam tính, có con mắt to ngập nước,...
"Con này, là hoàng tộc? Là miêu vương hả?" Ngu Đường bật cười, mèo cũng làm hoàng đế?
"Phải, cái này do ta phát hiện trong một bộ tiểu thuyết Trung Quốc, rất thú vị," Tiêu Chính Khanh đề cập tới quyển tiểu thuyết liền thao thao bất tuyệt, "Trong đó kể về một tiểu đầu bếp hiện đại đột nhiên xuyên tới cổ đại, sau đó tiến cung, hầu hạ hoàng thượng, dần dần phát hiện, tất cả hoàng tộc toàn là mèo."
"Hả?" Tống Tiêu hết sức kinh ngạc, cứ tưởng câu truyện kể về một vương quốc động vật thần kỳ, không ngờ nó lại diễn ra trong một xã hội chân thật.
Tiêu Chính Khanh lấy trong ngăn kéo ra một quyển sách thiết kế tinh mỹ, đưa cho Tống Tiêu: "Đây là bản tiếng Anh, con xem đi."
Quyển sách này tên là
, rất nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng vì nguyên nhân đề tài mà không thể chuyển thể thành điện ảnh, việc xuất bản trong nước cũng gặp phải rất nhiều trở ngại, vì vậy phiên dịch thành tiếng Anh, lưu truyền tới đây.
Cuốn sách được bọc bìa da, bên trên viết tiêu đề bằng
tiếng anh, phía dưới ký tên là Green Bird.
"Được rồi, lại chọn giúp ta một con nào." Tiêu Chính Khanh mở sách, chỉ mấy chỗ miêu tả mèo hoàng đế, kêu Tống Tiêu chọn giúp hắn.
Tống Tiêu suy nghĩ một chút: "Một vị hoàng đế, mặc dù là mèo, nhưng nhất định cũng phải kiêu ngạo uy nghiêm, nhưng mà nhân vật hoạt hình cũng không thể mất đi vẻ đáng yêu."
Đầu tiên là loại bỏ con mèo mắt to thuần khiết bán manh này, cái đó không phù hợp với tính cách hoàng đế, bỏ luôn con tuấn mỹ nam tính, dù sao trong sách viết hoàng đế chỉ là một con mèo hoa. Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy con nào thích hợp.
"Con mượn cuốn sách này về nghiên cứu, xem xong sẽ cho chú ý kiến." Tống Tiêu cầm quyển sách trông có vẻ rất hứng thú.
"Con muốn xem thì xem bản tiếng Trung này này." Tiêu Chính Khanh không biết rút ở đâu ra một quyển sách, trang bìa màu sắc rực rỡ, trông rất đáng yêu.
Ngu Đường liếc mắt nhìn thoáng qua tên tác giả trên bìa sách, cau mày: "Chú Tiêu, hạng mục này còn cần người đầu tư không?"
Tiêu Chính Khanh nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Đương nhiên, thật ra loại đề tài này rất khó xin tài trợ, người Mĩ không hiểu cái này, bọn họ chỉ biết gấu trúc, Kungfu,... Hơn nữa phim hoạt thường không sánh bằng phim điện ảnh."
"Bộ phim này ở Trung Quốc nhất định sẽ rất có thị trường." Ngu Đường tiện tay lật qua lật lại kịch bản.
"Phải." Tiêu Chính Khanh gật đâu tán thưởng, thị trường Trung Quốc tương đối ưu ái phim Mĩ, trước đây phim hoạt hình Mĩ lấy bối cảnh Trung Quốc ở trong nước rất ăn khách. Nếu như nghe nói kịch bản bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết Trung Quốc nhất định sẽ thu được hiệu quả không tưởng.
Có điều, về điểm này, người Mĩ còn chưa hiểu. Thị trường Trung Quốc vừa mới mở rộng mấy năm gần đây, các nhà đầu tư thăm dò khắp nơi, không ai dám tuỳ tiện thử nghiệm loại đề tài này.
Hai người đang nói chuyện, Tống Tiêu đã đọc lướt qua vài chương, đứng một bên cười trộm.
"Làm sao vậy?" Ngu Đường quay đầu thấy dáng vẻ của y, đến gần gõ gõ.
Tống Tiêu ngẩng đầu, nhìn nhìn hoàng thượng, lại cúi đầu nhìn nhìn hoàng thượng trong sách, khó trách cứ thấy hoàng thượng giống giống con gì đó, thì ra là con mèo kiêu ngạo xấu tính. Đưa tay cầm một cây bút lông, vẽ xoẹt xoẹt vài nét trên tờ giấy trắng, một con mèo tinh tế đáng yêu lại không kém phần uy nghiêm lẫm lẫm sinh động hiện lên trên giấy.
==========
Tiểu kịch trường:
Tiêu Tiêu: "Sao ngươi tự dưng lại muốn đầu tư vào bộ phim này?"
Ngư Đường: "Bởi vì vị tác giả vĩ đại đó, ta muốn dùng tiền để ủng hộ nàng."
Tiêu Tiêu: "Nói thật đi."
Ngư Đường: "Ta là fan não tàn của bả."
Tiêu Tiêu: "..."
Green Bird: "Quá khen, quá khen."
[Heo: Tui rất hạnh phúc, ngày nào tui cũng "cho đi".]