*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 82: Mưu lược.
Edit + Beta: Như Heo.
Mặc kệ lúc trước có ân oán gì, qua lời Mộ Sa nói, Tống Tiêu có thể xác định, vấn đề giữa Tống Tử Thành và Tiêu Chính Khanh là vấn đề cá nhân, không phải tranh chấp trong việc làm ăn. Chuyện này càng khó, nếu hai người vì vấn đề lợi ích mà giải tán vậy chỉ cần đưa ra điều kiện tốt là có thể đưa vị quản lý kim bài này về, còn loại vấn đề (...) thì...
Tống Tiêu thở dài, không nhiều lời với Mộ Sa nữa, nói chuyện phiếm vài câu rồi đi, vừa ra khỏi cửa vừa hay chạm mặt người đại diện Mộ Sa.
"Bà cô của tôi ơi, toàn bộ đoàn làm phim đang tìm cô đấy." Người quản lý đầu đầy mồ hôi há miệng thở dốc.
"Tìm tôi làm gì, cảnh của tôi quay xong rồi mà." Mộ Sa lườm hắn.
"Vậy cô cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, quay đầu đã không thấy bóng dáng. Người ta là ngôi sao hạng A ở Hollywood đấy." Người quản lý quệt mồ hôi, vừa rồi thấy nam chính nói chuyện với Mộ Sa, bọn họ tranh thủ chụp vài tấm đăng, ai ngờ Mộ Sa không nói một tiếng đã quay đầu bỏ đi, sắc mặt nam chính chảy dài đến nỗi sắp chạm đất.
"Cái gì, hắn châm chọc khiêu khích tôi còn bắt tôi phải tươi cười với hắn?" Mộ Sa hừ lạnh một tiếng, trước giờ cô ở trong nước nói một là một nói hai là hai, chưa từng phải chịu loại khinh thường này.
Người quản lý vẻ mặt đau khổ, cầu cứu Tống Tiêu.
Tống Tiêu hơi nhíu mày: "Có người bắt nạt chị?"
"Cũng không tính là bắt nạt, hắn nói phụ nữ Trung Quốc các cô không phải toàn giống cô hết sao, không cần trả tiền cũng đồng ý..." Hắn không nói câu sau, nhưng xem ngữ điệu của hắn liền biêt không phải lời tốt lành gì. Mộ Sa không quật hắn một bạt tai là đã giữ hình tượng lắm rồi.
"Tốt xấu gì tôi cũng xem như một nửa ông chủ của chị." Tống Tiêu chắp hai tay sau lưng, nhấc chân đi về hướng phim trường.
"Hả?" Mộ Sa chớp mắt mấy cái, cùng với người đại diện hai người đối mắt nhìn nhau, thằng bé này, lại nảy ra cái chủ ý gì đây?
Dáng vẻ Tống Tiêu thoạt trông có vẻ nhàn nhã, nhưng bước chân không chậm, rất nhanh đã tới phim trường. Đạo diễn đang lúc tức giận, thấy Mộ Sa theo sau Tống Tiêu, lập tức cao giọng: "Cuối cùng cô cũng biết đường về rồi à, oh my God! Trước giờ tôi chưa từng thấy diễn viên Trung Quốc nào như cô!"
"Đạo diễn Sam, hôm nay không có cảnh của tôi." Mộ Sa phát hiện tình huống không ổn, lập tức giải thích.
"Ai nói!" Đạo diễn càng tức hơn, "Cô Mộ, tôi không cần cô ra sức như các diễn viên Trung Quốc khác, nhưng ít ra cô cũng phải tôn trọng thời gian biểu, hôm nay cô có ba cảnh quay, chỉ mình cô mà khiến toàn bộ nhân viên ở đây phải chờ đợi cả buổi!" Vừa nói vừa phất phất tập kịch bản.
Mộ Sa trợn mắt, quay đầu tìm nhân viên đoàn làm phim đã thông báo thời gian biểu, nhưng không thấy bóng dáng, đúng lúc đối diện với ánh mắt khiêu khích của một nữ diễn viên phụ, cô ta làm khẩu hình mắng người, đắc ý cười với cô.
Biết mình bị gài bẫy, Mộ Sa mau chóng tỉnh táo lại, lúc đó người nọ không đưa thời gian biểu cho cô mà chỉ tới nói miệng, bây giờ cô có trăm cái miệng cũng khó mà bào chữa. Nếu muốn tiếp tục ở
lại đoàn làm phim thì cũng chỉ còn cách thức thời nhận lỗi với người ta.
Nhưng cơn giận này sao mà nuốt trôi cho được?
"Đạo diễn Sam, có việc này tôi nghĩ ông cần phải rõ," Tống Tiêu lẳng lặng nhìn một hồi, đột nhiên lên tiếng, "Không phải Mộ Sa nhìn nhầm thời gian biểu, mà là cô ấy cố ý bỏ đi."
"Hả?" Toàn bộ người trong đoàn làm phim đều ngây ra, bao gồm cả đạo diễn.
"Cậu là ai?" Đạo diễn sờ sờ hàm râu, xác định mình chưa từng gặp người này.
"Tôi là ông chủ của Mộ Sa," Tống Tiêu lạnh lùng nhìn về phía đạo diễn, "Bây giờ tôi đại diện phía công ty ở Trung Quốc, yêu cầu ngừng quay."
"Cái gì?" Mọi người ở đây đều hốt hoảng, Mộ Sa cũng giần giật khoé miệng, người đại diện của cô sợ tới hồn phi phách tán, Đại thiếu gia, cậu đang nói cái gì vậy!
"Cậu đang đùa ư?" Sam cảm thấy hết sức buồn cười, rõ ràng diễn viên Trung Quốc này mặt dày mày dạn tới xin tham dự, bây giờ lại muốn huỷ hợp đồng, đúng là câu chuyện cười buồn cười nhất năm nay.
"Không, tôi rất nghiêm túc," Tống Tiêu nâng cằm, liếc mắt nhìn nam chính cách đó không xa, người ta là ngôi sao hạng A, nhưng đối với Tống Tiêu mắc chứng "mù mặt người nước ngoài" mà nói, thật sự không nhớ được tên hắn, "Nam chính của bộ phim này, đúng, là hắn, hắn tên gì?"
Diễn viên nam chính mặt mày trắng tát, người này vậy mà không biết hắn, hắn là diễn viên đẹp trai đang "hot" nhất hiện nay, tên này sao có thể không biết hắn, nhất định là đang giả bộ!
"Robert." Người đại diện Mộ Sa nhẹ giọng nhắc nhở.
" Ngài "Củ Cải"(*) đúng không," Tống Tiêu khẽ gật đầu, chỉ chỉ nam chính, "Ngài Củ Cải này dùng lời phỉ báng diễn viên công ty chúng tôi, mà người trong đoàn làm phim không chỉ làm như không thấy, còn hùa theo châm chọc Mộ Sa, lần đầu tiên tôi tới đây, vô cùng kinh ngạc đối với cách xử sự của quý quốc."
(*): Robert đồng âm với từ "củ cải" trong tiếng Trung.
Đạo diễn Sam nhíu mày: "Chuyện này là sao?" Những chuyện thế này xảy ra nhan nhãn ở đây, nhưng bây giờ nhân vật chính lại là diễn viên Trung Quốc, cô ta tuy rằng vẫn chưa nổi danh trên trường quốc tế, nhưng ở trong nước lại có sức ảnh hưởng rất lớn, vụ bê bối này nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh cả đời của ông ta. Vì vậy ông ta không lập tức phản bác Tống Tiêu, mà quay sang hỏi Robert.
Có điều chuyện như vậy vừa mở miệng đã hỏi người làm hại mà không phải người bị hại, ý thiên vị đã rất rõ rồi.
"Buồn cười, các người thấy tôi quấy rầy cô ta?"
(...)