*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Như Heo.
(...)
Robert có chút chột dạ, nhưng ngẫm lại những lời lúc đó chỉ có mình Mộ Sa nghe được, liền bắt đầu ra vẻ "cây ngay không sợ chết đứng", cho dù thật sự phải đối chất với Mộ Sa đi chăng nữa hắn cũng hoàn toàn có thể lấy cớ Mộ Sa không nghe thạo tiếng Anh mà phủ nhận hết thảy.
"Anh nên biết rằng, tôi đến đây không phải để lý luận với anh," Tống Tiêu hất cằm nhìn về phía đạo diễn Sam, "Thưa ngài đạo diễn, công ty chúng tôi đồng ý cho Mộ Sa nhận vai này với cát-xê thấp là vì ngưỡng mộ đại danh của đạo diễn ngài, bây giờ xem ra ngưỡng mộ của chúng tôi chỉ rước lấy nhục nhã, chuyện hợp tác này tôi thấy cũng không cần phải tiếp tục nữa, tôi sẽ nhờ luật sư gửi công văn cho ngài."
"Tách... Tách..." Vài tiếng chớp nháy vang lên, paparazi thấy bên này có náo nhiệt liền kéo đến.
"Ở đây không được phép chụp ảnh!" Nhân viên đoàn làm phim nhanh chóng giải tán đám người đó, nhưng phóng viên đã nghe rõ mọi việc, tâm điểm ngày mai đã được xác định.
.Không hơi đâu để ý phản ứng bọn họ, Tống Tiêu ra hiệu Mộ Sa và người đại diện trực tiếp rời khỏi đoàn làm phim.
"Biết ăn nói làm sao với ông chủ bây giờ?" Người đại diện giật tóc bức tai, phiền muộn không thôi.
"Làm tốt lắm, rất sảng khoái, bà đây đã không nhịn được bọn họ từ lâu rồi!" Mộ Sa ngồi trong phòng khách sạn, cười ha hả, lôi kéo Tống Tiêu khen không dứt lời.
"Tôi sẽ nói với ba tôi, các người không cần lo lắng." Tống Tiêu cụp mắt, nhìn thoáng qua tin tức trên mạng di động, quả nhiên, trên mạng xã hội đã có người thuật lại tình huống vừa rồi, có điều không nói tỉ mỉ, chắc chỉ đang thả mồi nhử, chờ ngày mai mới bắt đầu phát tán tin tức.
"Vất vả lắm mới giành được vai diễn ở Hollywood, vì hai người mà đổ sông đổ bể hết rồi!" Người đại diện thở dài liên tục, ở trong nước tên tuổi Mộ Sa đã lên đến đỉnh điểm, đây chính là thời cơ tốt nhất để đưa tên tuổi của cô ra quốc tế, bỏ lỡ lần này lần sau không biết có còn có cơ hội nữa hay không.
"Vật quý mà đi bán đổ bán tháo, người ta sẽ thật sự nghĩ nó là hàng nhái, đầu cơ kiếm lợi mới là con đường lâu dài." Tống Tiêu nhìn đồng hồ, giờ này chắc Ngu Đường cũng về rồi, bỏ lại một câu như vậy liền đứng dậy đi khỏi.
Người đại diện ngẫm nghĩ nữa ngày mới hiểu ra thâm ý trong lời nói Tống Tiêu, nhưng mà, món đồ này liệu có được không đây? Mặc kệ thế nào, bây giờ đã đến nước này rồi, lặng lẽ về nước nhất định sẽ bị nói lung tung, còn không bằng làm cho lớn chuyện.
Đêm đó, Mộ Sa đăng một bài viết: "Lấy gùi bỏ ngọc."
Một câu thật đơn giản, khiến nhiều cư dân mạng cám thấy quái lạ, dồn dập để lại bình luận bên dưới.
"Nữ thần, cô làm sao vậy? Nghe có vẻ không vui nhỉ!"
"Mua trúng hàng giả à?"
"Ở bên đó bị khi dễ sao?"
Giải trí Tinh Hải không dấu diếm chuyện Mộ Sa đóng phim Hollywood, từ lúc Mộ Sa xuất ngoại thì mọi người đã biết cả rồi.
Ngày hôm sau tin tức bên Mĩ vừa ra, rất nhanh đã truyền tới trong nước.
Cái gì, nữ thần chúng ta bị quấy rối? Cái gì, đoàn làm phim còn bao che tên vô sĩ đó?
Phóng viên bên Mĩ trước giờ không hề nể tình chút nào, tin nào hấp dẫn thì đưa tin đó, trong này có đồng
tình với Mộ Sa, nhưng phần lớn là chế nhạo chuyện diễn viên Trung Quốc không cần thù lao cũng tới diễn. Cuối cùng bị người ta khi dễ, khóc sướt mướt đòi huỷ hợp đồng.
Nhưng có điều, người Mĩ cũng có chính nghĩa, rất nhanh đã có người lên tiếng phản đối, mặc kệ nữ diễn viên đó đến đây vì mục đích gì thì đó cũng không thể trở thành nguyên nhân khiến cô bị quấy rối. Người Trung Quốc dồn dập lên tiếng, vốn dĩ vì nữ thần mới chuẩn bị đi xem bộ phim này, hiện tại nhất quyết không xem, nhất quyết ngăn chặn bộ phim này tiến vào thị trường Trung Quốc.
Phía đầu tư rất bất mãn, bọn họ đồng ý mời Mộ Sa đến là vì thị trường Trung Quốc béo bở này, bây giờ người ta đòi huỷ hợp đồng, các nhà đầu tư lập tức tạo áp lực với đạo diễn Sam.
Ngu Đường thấy tình hình trên mạng và báo chí ngày càng kịch liệt, liếc mắt nhìn Tống Tiêu đang chơi xếp tiền xu bên cạnh. Cái kiểu thủ đoạn ngấm ngầm gây sự, sau đó không ngừng làm lớn chuyện, cuối cùng khiến cho kẻ địch phải đích thân quỳ xuống nhận sai này, sao mà quen mắt quá vậy cà?
"Hoàng thượng đề cao thần quá rồi, thần không giỏi mưu lược, có điều rất biết tạo tin đồn." Tống Tiêu nháy mắt với hắn mấy cái.
Hoàng đế bệ hạ bị hàng lông mi dài mượt của y khẩy đến ngứa lòng ngứa dạ, không nhịn được sáp tới: "Vậy tiểu Trạng Nguyên năm đó có phải cũng do ngươi đồn thổi mà thành không?"
"Đương nhiên." Tống Tiêu đắc ý lắc lư cái đầu, lúc trước y chân tài thật học, nhưng thành tích thi hội cũng không đặc biệt quá cao, hoàng đế chọn y làm Trạng Nguyên, một phần là vì tuổi tác của y, một phần là vì danh tiếng bên ngoài của y.
"Vậy lúc trước khiến trẫm coi trọng ngươi, có phải cũng là chủ ý của ngươi không?" Ngu Đường ôm trọn Tống Tiêu vào lòng, hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia.
Tống Tiêu lườm hắn một cái, lời này có ý gì? Trên Lộc Minh yến hắn còn không phân biệt được vị nào là Thất hoàng tử nữa là! Không nghiêm túc lắm nói một câu: "Thần bị oan."
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Cảm thấy oan uổng thì phải giải oan."
Tiêu Tiêu: "Làm sao giải?"
Ngư Đường: "Đương nhiên là dùng tiền, có điều, dùng thân thể cũng được."
Tiêu Tiêu: "... Chi bằng dùng thân thể đi."
[Heo: Tuần này thi xong 2 môn rồi, tuần sau còn hai môn nữa thôi, mai cố gắng làm thêm chương nữa post trước khi thi lấy tinh thần...
Hôm nay phát quà nhiều lắm, ahihi...]
Heo: Câu này khó, chắc phải gọi điện thoại cho người thân rồi ╮[╯▽╰]╭