" Ứng mỹ nhân, thái hậu nương nương tuyên triệu, hiện tại mau đi theo nô tài." Sáng sớm, thái giám tâm phúc bên người thái hậu đến đây tuyên triệu, Ứng Thải Mị bất chợt nhíu mày, cúi đầu đáp ứng.
" Đại nhân, có thể để chủ tử nhà ta đổi một thân y phục thỏa đáng để đến gặp thái hậu nương nương?" Thanh Mai thập phần thức thời, tiến lên cung kính hành lễ, lặng lẽ lấy một túi tiền nhét vào.
Thái giám tâm phúc suy nghĩ, biết bên trong là bạc, tươi cười trên mặt lúc này mới thật hơn vài phần: " Cũng tốt, xin Ứng mỹ nhân nhanh lên một chút, chớ để thái hậu nương nương đợi lâu."
" Vâng." Bạch Mai ra phía trước điện tuyên bọn thái giám dâng trà, Thanh Mai cùng Ứng Thải Mị trở lại tẩm điện, một bên nhanh nhẹn giúp nàng thay một bộ xiêm y màu nhạt, một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
" Chủ tử, lần này thái hậu đột nhiên tuyên triệu, chỉ sợ là họa không phải là phúc."
Người nào không biết thái hậu ở trong cung là người hay bao che khuyết điểm, đặc biệt là chất nữ hoàng hậu.
Nếu biết hoàng đế đêm đó lén lút đến Đào Nguyên điện thăm Ứng mỹ nhân, chỉ sợ bà ta muốn lột da nàng.
Ứng Thải Mị không quan tâm lo lắng của Thanh Mai, tùy ý nàng sửa sang lại trên người, chỉ cười: " Thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng, sự tình có lẽ không tệ như ngươi nghĩ."
Thanh Mai bất đắc dĩ, chủ tử nhà nàng cái gì cũng tốt, chính là quá mức lạc quan.
Ứng mỹ nhân tiến cung sắp một năm, số lần gặp thái hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay, bây giờ bổng nhiên đơn độc triệu kiến nàng, nhìn thế nào đều cảm thấy lai giả bất thiện*
Nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của Ứng mỹ nhân, Thanh Mai chỉ có thể âm thầm thở dài: " Chủ tử, bất kể thế nào, theo ý tứ của thái hậu, tóm lại ít nói ít sai, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không."
" Được, ta biết rồi." Ứng Thải Mị bất đắc dĩ, trong điện này rốt cuộc ai là chủ tử, một so với một còn bận tâm?
Bất quá nàng chỉ là một mỹ nhân ngũ phẩm nho nhỏ, thái hậu muốn bóp chết nàng so với bóp chết con kiến còn dễ hơn, căn bản khinh thường động thủ.
_._._._._._._._._._._._._._._._
" Thiếp bái kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương vạn phúc." Ứng Thải Mị quỳ trên mặt đất, hướng thái hậu mặt mũi hiền lành ngồi phía trên cung kính hành lễ.
Thái hậu coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, vừa gặp liền hành lễ, thế nào cũng không bắt được sai lầm, còn khiến cho bà ta tăng thêm mấy phần hảo cảm.
Qủa nhiên, thấy Ứng Thải Mị tiến đến liền cung kính hướng mình hành lễ, trên người trang sức đơn giản, tóc đen vấn một cây trâm bạch ngọc, cả người trong trắng thuần khiết động lòng người, đáy lòng thái hậu thoải mái, sắc mặt không khỏi tốt hơn.
Bà ghét nhất là những kẻ mềm mại ra vẻ, gió thổi liền lảo đảo, thích trang sức diễm lệ, như muốn dụ dỗ nam nhân.
Nghe nói Ứng mỹ nhân gần đây tốt hơn, so với trước kia liền hiểu chuyện không ít, nhìn cũng nhu thuận, là một người biết nghe lời.
Thái hậu thích nhất là những phi tần Nghe lời.
" Người tới, ban tọa."
" Tạ ơn thái hậu nương nương." Ứng Thải Mị nghe vậy, kinh sợ tạ ơn, kéo căng thân thể ngồi xuống.
May mà công phu nàng không tệ, bằng không loại tư thế ngồi này, chưa tới một khắc, hai chân sẽ tê mỏi, chỉ sợ không ra được khỏi cửa.
Tư thế này, nàng không khỏi bội phục những cung phi kia.
Thân thể nhìn nhu nhược yếu đuối, chưa luyện qua võ, từng người một đều đứng rất quy cũ và lưu loát, không có một chút sai lầm.
" Nhiều năm trước đây, ta cùng với Ứng lão phu nhân cung thân quen.
Chỉ là sau khi vào cung liền cùng bên ngoài chặt đứt, cũng may tiên đế khai ân, được về nhà thăm, vừa đúng lúc ngươi đầy tháng."
Thái hậu vẻ mặt yêu thương, làm như hoài niệm năm đó, nhìn Ứng Thải Mị mềm giọng nói: " Ngươi khả năng không nhớ rõ, khi đó ta còn ôm qua ngươi."
Ứng Thải Mị nhìn ánh mắt yêu thương của thái hậu mà sợ hãi, chính mình cũng không tin thái hậu sẽ nhớ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trước cho một cây kẹo, sau lại giáng một gậy.
Nàng thấy rõ ràng, thần kinh vô ý thức mà căng thẳng.
" Hồi thái hậu nương nương, thiếp có thể vào cung, không chừng là được lây phúc của nương nương." Nói nhiều sai nhiều, nói tốt chắc sẽ không sai.
Thái hậu nghe xong, hiển nhiên nhướng mày cười: " Thực sự mà nói, cái miệng nhỏ nhắn này như hủ mật.
Bất quá nhìn ngươi bây giờ, cùng với Ứng lão phu nhân lúc còn trẻ có vài phần giống nhau."
Ứng lão phu nhân trước kia qua đời, cùng không có nghe thái hậu phái người đi tế bái, không chắc chắn là quan hệ thân mật.
Bây giờ lại nhắc tới, giống như là đang thăm dò điều gì.
Ứng Thải Mị sụp mi mắt, quy củ trả lời: " Lão phu nhân của thiếp lúc còn trẻ liền đi, thiếp thường nghe phụ thân nhắc tới, chỉ biết lão phu nhân từng là thế gia tiểu thư khuê các, thiếp tiếc nuối vì không theo bên người nàng học hỏi."
" Ngươi chính là cố tình đi...!Bất tri bất giác, Ứng lão phu nhân đã đi được mười lăm năm." Thái hậu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, làm như lơ đãng, thuận miệng hỏi: " Ứng lão phu nhân trước kia thích nhất là bình phong bách điểu, không biết còn đang nằm ở quý phủ hay không?"
Ứng Thải Mị được sư phó phổ cập rất nhiều chuyện của Ứng mỹ nhân, thời gian vội vàng, nàng làm sao biết Ứng gia có bình phong đó hay không?
Chỉ là thái hậu hỏi như vậy, nhất định là có thâm ý, tự nhiên sẽ không thuận miệng như vậy.
Ứng Thải Mị nhanh trí suy nghĩ, làm như chần chừ một chút rồi đáp:
" Hồi thái hậu nương nương, mấy năm trước phòng của lão phu nhân bị hạ nhân không cẩn thận làm rơi ngón nến rồi bốc cháy, tuy nói tổn thất không nhiều, hạn nhân cũng bị trừng trị, phụ thân sợ lão phu nhân đau lòng, liền để mẫu nhân dọn dẹp khố phòng.
Thiếp lúc đó tuổi còn nhỏ, lại không ở bên cạnh nhìn, cũng không biết bình phong kia có hay không?
Nàng trả lời rất cẩn thận, thứ nhất tuổi còn nhỏ, Ứng tướng quân và Ứng phu nhân chắc chắn sẽ không nói cho Ứng mỹ nhân trong phòng lão phu nhân có cái gì; thứ hai quan hệ giữa Ứng mỹ nhân và Ứng lão phu nhân không thân mật, phòng bị đốt cháy rụi, nàng cũng không để trong lòng, tự chắc sẽ không hiếu kì.
Ứng Thải Mị không rõ ràng lắm, Ứng mỹ nhân phỏng chừng càng không biết.
Lần này đối đáp rất quy củ, cũng không làm cho người khác nhìn ra sai lầm.
Thái hậu khẽ gật đầu, chỉ nói: " Ứng lão phu nhân có danh tiếng thêu thùa tốt nhất trong kinh thành, bức bình phong kia là độc nhất vô nhị, sợ là sẽ không còn ai khác làm được như vậy."
Thấy Ứng Thải Mị im lặng ngồi nghe, có chút không giống lúc nàng mới vào cung, hết nhìn đông lại nhìn tây, kiêu căng tùy hứng, thái hậu cũng rất ngạc nhiên: " Ứng mỹ nhân bệnh nặng một trận, tính tình lại yên tĩnh không ít."
" Thiếp bệnh nặng một hồi, từ quỷ môn quan trở về, thật sự buông xuống nhiều chuyện, khiến thái hậu nương nương chê cười."
Ứng mỹ nhân bệnh nặng, thái y đều nói bó tay, cuối cùng cũng miễn cưỡng cứu trở về, tính tình thay đổi không phải là chuyện gì kì quái.
Vừa rãnh rỗi hàn thuyên mấy câu, thái hậu lấy lý do mệt mỏi, tiễn Ứng mỹ nhân trở về.
Ứng Thải Mị đi ra, phát hiện mình ở chỗ thái hậu ngẩn người nửa canh giờ, so với luyện công nửa ngày còn mệt hơn.
Thanh Mai và Bạch Mai ở bên ngoài chờ, cũng đã sắp phát điên