Ứng Thải Mị sáng sớm đã nhận được ý chỉ của thái hậu, nói nàng nhu thuận lanh lợi, rất được lòng thái hậu, liền thăng vị thành tứ phẩm chiêu nghi.
Đây quả thực là một khối bánh trên trời rơi xuống, mọi người trong Đào Nguyên điện đều vui mừng, mỗi bước đi đều nhẹ như gió.
Điều nàng để ý nhất chính là Ứng chiêu nghi chuyển từ Đào Nguyên điện sang Di Xuân điện.
Bỗng nhiên thăng vị cũng không sao, lại còn chuyển điện, rốt cuộc trong hồ lô thái hậu có bán thuốc gì?
Hạ nhân Đào Nguyên điện vội vàng thu dọn đồ đạc chuyển đi, Ứng Thải Mị lại hết sức mất hứng.
Vị trí Đào Nguyên điện xác thực là rất hẻo lánh, nhưng nó lại là một nơi tu luyện tốt.
Trước có hoa đào viên, sau có một ôn tuyền, thiên địa linh kiệt, quả thật là nơi có linh khí, việc tu luyện cũng thuận lợi, bây giờ chuyển đi, thật đúng là lãng phí.
" Thanh Mai, Di Xuân điện có gì đặc biệt?"
Thanh Mai nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp: " Hồi chủ tử, Di Xuân điện là nơi một vị phi tử của tiên đế từng ở, từ sau khi vị kia qua đời liền để trống.
Nếu có cái gì đặc biệt, là nó gần tẩm cung của hoàng hậu.
Muốn tới Di Xuân điện phải đi qua Nhân Minh điện."
Ứng Thải Mị nhíu mày, nàng không muốn rời đi như vậy.
Vì chất nữ hoàng hậu có thể tranh sủng, thái hậu liền phải sử dụng thủ đoạn?
Chuyển nàng tới Di Xuân điện, nhất định phải đi qua Nhân Minh điện của hoàng hậu.
Hoàng đế muốn ngủ với mình là phải đi qua chỗ hoàng hậu trước.
Nếu đi qua Nhân Minh điện mà không vào gặp hoàng hậu, là có phần thất lễ.
Một chiêu này của thái hậu, căn bản chính là để hoàng hậu hấp dẫn hoàng đế.
Nếu có thể làm cho hoàng đế bước vào Nhân Minh điện mấy lần, Ứng Thải Mị cũng được coi nàng vất vả có công lao lớn, nhưng lại không chiếm được chỗ tốt gì.
Nếu hoàng đế không đi, nàng càng xui xẻo, nằm cạnh hoàng hậu so với lãnh cung càng đáng sợ hơn...!
Thanh Mai hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống nàng, hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi, cũng không dám lộ ra.
Trong cung vốn tai vách mạch rừng, có một số việc trong lòng biết rõ ràng, nói ra lại không tốt.
Ứng Thải Mị vừa mới quyết tâm chủ động tranh sủng, để hoàng đế coi trọng vài phần, nàng liền được dễ chịu một chút, không cần động một tí là bị các phi tần khác trong cung tìm được nhược điểm.
Hiển nhiên nàng còn chưa hành động, thái hậu đã ra chiêu, làm cho bước đi của nàng gian nan hơn.
Giống như có một tảng đá thật lớn chắn trước mặt nàng, nàng muốn gặp hoàng đế càng khó hơn lên trời.
Dù cho có vất vả gọi hoàng đế tới, cuối cùng nửa đường cũng sẽ bị hoàng hậu gọi đi.
Ứng Thải Mị ưu thương, nàng chỉ muốn ngủ một đêm với hoàng đế, sao ngày càng khó khăn quá vậy?
_._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._
Hoàng hậu vội vã chạy tới tẩm điện thái hậu.
Tại sao lại muốn một chiêu nghi tới tranh sủng? Qủa thực làm nàng tức cười!
Thái hậu biết, chất nữ nàng lớn lên tâm khí cao ngạo, khẳng định sẽ không thể đơn giản mà tiếp thu chuyện này.
Nàng vẫy lui hạ nhân, nhàn nhạt nói: " Năm năm gần đây, ngoại trừ mười lăm mỗi tháng, số lần hoàng đế bước vào Nhân Minh điện là bao nhiêu?"
Hoàng hậu nghẹn lời, hoàng thượng giữ quy củ, mỗi tháng ngày mười lăm sẽ đến Nhân Minh điện.
Các thời gian khác, thì ở lại chỗ Trinh phi, hoặc hiện tại chỗ Trân mỹ nhân, số lần đến chỗ nàng càng ngày càng ít.
Thế nhưng, điều này cũng không phải là lý do Ứng mỹ nhân tấn vị!
" Bác, hoàng thượng đến Đào Nguyên điện của Ứng mỹ nhân, bất quá cũng chỉ một lần, trước đó lại vắng vẻ nàng ta một năm." Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng không cam tâm tình nguyện nói:
" Nếu là như vậy, chẳng thà nâng đỡ Trân mỹ nhân, so với Ứng mỹ nhân càng hữu dụng hơn."
Thái hậu thở dài, Trân mỹ nhân xác thực không đủ thông minh, nhìn dễ đắn đo, dã tâm lại quá lớn.
Nói chính xác một ngày nào đó có thể sẽ cho hoàng hậu một đao.
Mà hoàng hậu lại quá tự phụ, cho rằng có thể nghiền áp được Trân mỹ nhân.
" Ai gia nhìn Ứng chiêu nghi lanh lợi hơn so với Trân mỹ nhân nhiều, lại nhu thuận thông minh, biết được cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nhìn không giống có dã tâm.
Chủ yếu nhất là con cái Ứng gia phồn vinh, rất gia giáo."
Việc này thái hậu vẫn chưa nói, bây giờ phải lấy ra thuyết phục hoàng hậu.
Hoàng hậu sửng sốt, Ứng lão phu nhân sinh được bảy nam ba nữ, nàng cũng có nghe nói qua.
Chỉ là trừ Ứng đại tướng quân, sáu người lần lượt chết trên chiến trường.
Nhưng mà từng người một đều trưởng thành, chứ không có chết yểu.
Nàng như có điều suy nghĩ, thái hậu chính là nhìn trúng điểm này, mới đem Ứng chiêu nghi nâng lên?
" Ý cúa bác là để cho Ứng chiêu nghi mang thai, sau đó đem dưỡng bên gối thiếp?"
Thái hậu gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ: " Ngươi vào cung năm năm không có mang thai, tóm lại đây không phải là chuyện tốt.
Ứng gia rất tốt, nhưng phẩm cấp lại thấp.
Nếu sinh hạ con nối dõi nhất định sẽ ôm tới bên người ngươi.
Tuy không phải thân sinh, thế nhưng ngươi sẽ có lý do áp chế các phi tần khác."
Nếu là người khác có con đầu tiên, nhất là Trinh phi, phẩm cấp cao, hoàng tử tất nhiên là tự mình nuôi, hoàng hậu liền thua một bậc.
Hoàng hậu lại muốn Ứng chiêu nghi sinh hạ hoàng tử ôm tới bên người nàng nuôi dưỡng.
Nếu là mẹ đẻ chết sớm, hoàng tử ngoại trừ không phải nàng sinh ra, nhưng lại một lòng, nàng cười nói: " Vẫn là bác suy nghĩ chu đáo, thần thiếp biết nên làm như thế nào."
Làm cho phi tần không thụ thai, hoàng hậu có rất nhiều phương pháp.
Để một chiêu nghi mang thai, cũng rất dễ dàng.
Thấy hoàng hậu đã nghĩ thông suốt, thái hậu mới lộ ra tươi cười vui mừng, nhưng lại nói: " Bức bình phong kia của Ứng lão phu nhân, phải nhanh chóng lấy được."
Hoàng hậu lại không hiểu, chỉ là một bức bình phong, sao bác lại để ý như vậy?
Không chỉ từng trước mặt Ứng chiêu nghi hỏi, bây giờ còn kêu mình đi tìm?
" Nghe nói Ứng lão phu nhân xuất giá ba năm vẫn không mang thai, bị ép phải nạp thiếp trước, nàng liền bắt đầu thêu bức bình phong này.
Sau đó liền sinh thất tử tam nữ, con cháu đầy đàn." Thái hậu lúc đó cũng thấy kỳ lạ, liền ôm sự hiếu kì đến chỗ Ứng lão phu nhân, trở về liền mang thai hoàng đế, liền không thể không tin.
Hoàng hậu chẳng thèm ngó tới, nhíu mày nói: " Bác sao lại tin chuyện ma quỷ này?"
Thái hậu không vui: " Chuyên tâm linh, chẳng thà nên tin thì tốt hơn!"
Thấy hoàng hậu vẫn không để trong lòng, thái hậu thở dài: " Vinh quang của gia tộc chúng ta đều dựa vào ngươi, vào cung năm năm không có thai, phi tần hậu cung cũng thế, ngự sử đã sớm bất mãn.
Bác sẽ không hại ngươi, chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng không tin?"
" Làm sao có thể, bác đối xử với thiếp như nữ nhi ruột thịt.
Nếu như không có ngài, thần thiếp ở trong cung chỉ sợ không thể tới bây giờ." Hoàng hậu giống như hồi nhỏ, vẫn rút vào lòng thái hậu.
Nghĩ đến hòn ngọc quý trên tay, hồ đồ e thẹn vào cung, gả cho nam tử mình ngưỡng mộ, mỗi ngày một mình ở trong cung điện trống trải, vượt qua những đêm mất ngủ.
Nếu không có thái hậu an ủi giúp đỡ, chỉ sợ hoàng hậu đã rơi xuống rồi.
Thái hậu ôm nàng, nhẹ nhàng thở dài.
_._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._
Ứng Thải Mị không biết thái hậu cùng hoàng hậu bí mật tính toán cho bụng nàng, nhanh chóng hầu hạ hoàng đế để có con nối dõi.
Nàng ở ngự hoa viên phát ngốc một chút, gió thổi se lạnh.
Đang dạo chơi thì bắt gặp Trinh phi.
Chỉ là động tác hành lễ hơi chậm đã khiến Trinh phi tức giận.
Ai biểu hoàng đế mị lực vô biên, nữ tử hậu cung đều ái mộ hắn.
Tình địch gặp mặt,