Bạch Mai đỏ mắt, cùng Thanh Mai nâng Ứng Thải Mị trở lại tẩm điện, cẩn thận từng li từng tí đỡ nằm trên giường.
" Chủ tử có muốn gọi thái y đến xem hay không?"
Đầu gối bầm tím vừa mới tan, lại được thăng vị, Bạch Mai còn tưởng rằng ngày lành của Ứng Thải Mị đã tới, ai biết lại bị Trinh phi gây khó dễ.
Cũng không biết mảnh vỡ cốc sứ có đâm sâu vào da thịt hay không, nếu để lại sẹo, chỉ sợ không thể hầu hạ hoàng thượng được, còn có thể làm cho hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, nàng sao có thể không oán hận?
Thanh Mai kéo Bạch Mai bảo nàng mang một chậu nước nóng đến, quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng đẩy ống quần của Ứng chiêu nghi lên.
Vết máu loang lổ trên đầu gối ập ngay trong mắt, người luôn trầm tĩnh như Thanh Mai sắc mặt không khỏi trắng bệch.
" Trinh phi này rất quá đáng!"
Bạch Mai tức giận nói, bị Thanh Mai ngăn lại, chỉ nói: " Chủ tử, Trinh phi nương nương đưa ngọc cao tới, đây là dược trị liệu ngoại thương tốt nhất.
Thế nhưng nô tỳ sợ mảnh sứ vỡ để lại vết sẹo, sợ là rất khó mờ."
Ứng Thải Mị cười nhạo, mục đích của Trinh phi không phải là như vậy?
Làm cho đầu gối nàng không thể khỏi hẳn, hoặc là lưu lại sẹo hoặc là lúc thị tẩm để cho hoàng thượng nhìn thấy, chẳng phải Trinh phi được như ý nguyện?
" Không có gì đáng ngại, ngọc cao kia để vào đáy hòm, đừng dùng."
Bạch Mai kinh ngạc, Thanh Mai như có điều suy nghĩ: " Chủ tử lo lắng bên trong ngọc cao có thứ gì khác?"
Ứng Thải Mị chính xác không thể không đề phòng, Trinh phi làm nàng bị thương, nhưng lại làm bộ hảo tâm đưa tới thuốc mỡ, thấy thế nào cũng không giống là chuyện tốt.
Ứng Thải Mị lại lắc đầu: " Nàng ta không đến mức hạ dược vào thuốc mỡ, nếu mà thực sự có, khiến cho hoàng biết thì chỉ trách phạt Trinh Phi không quá nặng.
Hình tượng điềm đạm đáng yêu lại cứ thể trước mặt hoàng đế mà vứt bỏ, Trinh phi sao lại nguyện ý?
May mà nàng dùng nội lực bảo vệ đầu gối, bất quá chỉ bị thương bên ngoài, mảnh sứ vỡ cũng chưa đâm sâu vào.
Đạo cụ tốt như vậy, Ứng Thải Mị sao lại không cần?
Thanh Mai gật đầu, nhanh nhẹn đem thuốc mỡ đi, dùng khăn nhúng nước ấm, lau vết máu trên đầu gối của Ứng Thải Mị, lại nghe thấy nàng nói:
" Ngươi đến chỗ hoàng hậu nương nương bẩm báo, nói ta ở ngự hoa viên té bị thương, không thể thị tẩm, đem bài tử lấy xuống."
Bạch Mai thất kinh, nước mắt rơi lã chã.
Ứng chiêu nghi thực vất vả mới có thể thị tẩm, không khỏi thay nàng thương tâm: " Chủ tử, cần gì phải làm như vậy?"
Nếu như thời điểm đó Ứng chiêu nghi mạnh mẽ, lúc thị tẩm cáo trạng Trinh phi với hoàng thượng, lúc đó có thể thoải mái một chút.
Ứng Thải Mị lại lắc đầu cười, hiểu rõ tâm tư của Bạch Mai.
Trước mặt hoàng đế cáo trạng, xác thực rất hả giận.
Thế nhưng Trinh phi là sủng phi của hoàng đế mấy năm, vào cung nhiều năm, mặc dù bệnh tật, hoàng đế cũng thường xuyên đi nhìn nàng, liền biết tình cảm hai người không đơn giản.
Lỗ mãng cáo trạng, khóc lóc om sòm, có khả năng hoàng đế sẽ thể hiện một chút ý tứ, phạt nhẹ Trinh phi.
Về phần nàng, có lẽ cả đời cũng không thể thấy mặt hoàng đế.
Tâm nam nhân đôi khi không thể nói lý, hắn có thể nói nữ nhân của mình không tốt, nhưng không thể nhịn người khác nói các nàng không tốt.
Thanh Mai đến chỗ hoàng hậu bẩm báo, rất nhanh liền dẫn thái y tới đây:
"Chủ tử, hoàng hậu nương nương lo lắng vết thương của ngài, phái thái y đến đây xem vết thương."
Ứng Thải Mị gật đầu, nghi hoặc tại sao hoàng hậu lại để bụng chuyện này, tóm lại cảm thấy có chút kì quái.
Thái y nhìn xong, hơi nhíu mày viết phương thuốc, dặn dò vết thương không thể đụng nước, liền trở lại chỗ hoàng hậu bẩm báo.
Ứng Thải Mị tự nhận phải làm cẩn thận, vết thương ngoài da mà thôi.
Bất quá đối với phi tần hậu cung mà nói, vết thương này khá nghiêm trọng.
Hoàng hậu không muốn triệt, cũng phải triệt bài tử, làm cho nàng không thể thị tẩm.
Chỉ là Ứng Thải Mị không ngờ, hoàng hậu lại đối tốt với mình, đưa tới một đống dược liệu cùng các loại thuốc mỡ.
Theo hiểu biết của nàng, mấy thứ này không phải là vật phàm, đáy lòng rất kinh ngạc.
Xem ra thái hậu cùng hoàng hậu muốn nàng làm một chuyện, so với tưởng tượng chắc chắn chuyện đó không dễ dàng.
Bằng không, một người lại tới một người trắng trợn tới nhờ vả?
Buổi tối hoàng hậu nương nương phái người đến thỉnh, Ứng Thải Mị phải bày ra bộ dáng yếu ớt, bị đỡ đến Nhân Minh điện.
Đang muốn quỳ xuống hành lễ, hoàng hậu liền ngăn lại.
Chỉ thấy hoàng hậu nhíu mày lo lắng, phái người đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới hỏi vết thương của Ứng Thải Mị: " Ứng muội muội đây là thế nào? Đi ngự hoa viên một chuyến, lại làm cho mình bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Ứng Thải Mị cũng không tin hoàng hậu không biết chuyện nàng ở ngự hoa viên bị Trinh phi gây khó dễ, chỉ sợ là đợi mình nói ra khỏi miệng.
Thế nhưng nàng quyết tâm không cáo trạng, tất nhiên là che giấu: " Hôm nay là thiếp không cẩn thận, vừa lúc ngã chỗ mảnh vỡ của chén trà."
Hoàng hậu híp mắt lại.
cho rằng Ứng chiêu nghi sợ hãi Trinh phi, mới không dám mở miệng.
Bất quá loại người nhu nhược không đắn đo cũng tốt, nàng cũng không phải chú ý Ứng chiêu nghi giấu giếm: " Thì ra là thế, Ứng muội muội thật sự quá không cẩn thận.
Nô tài bên người hầu hạ thế nào, cũng là muội muội nhân từ, trở về nhất định phải phạt nặng."
Nàng đảo tầm mắt, thị tỳ phía sau Ứng Thải Mị thất sắc, tất cả vội vã quỳ xuống.
Ứng Thải Mị khẽ gật đầu, khóe miệng câu lên, đáy lòng thầm nghĩ hoàng hậu lại muốn ra oai phủ đầu với nàng.
" Hoàng thượng giá đáo -----" Ứng Thải Mị sửng sốt, lúc này mới nhớ tối nay là mười lăm, theo đúng lệ là tối nay hoàng hậu thị tẩm, cư nhiên lại gọi nàng đến, chẳng lẽ hoàng hậu muốn chính mình câu tâm hoàng đế?
Liên tưởng đến thái hậu, Ứng Thải Mị có chút ngây người.
Những năm qua, nguyên lai không phải tú bà ở Di Hồng viện thích dẫn mối, mà thái hậu và hoàng hậu cũng như thế, thật khiến cho người ta không tưởng được.
Nàng đang thất thần sửng sốt, hoàng đế đã đi tới trước mặt.
Thanh Mai dùng sức kéo tay áo Ứng Thải Mị, nàng giật mình tỉnh lại, chén