Hoắc Cảnh Duệ cuối đầu nhìn mỹ nhân dưới thân, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt ướt sủng lưu chuyển long lanh, khiến người nhìn thấy mà thương tiếc.
Thật sự là một vưu vật, cho dù chưa nếm, cũng làm say lòng người.
Rượu không say người cũng tự say, mỹ nhân trong ngực, hắn không thể ngăn được toàn thân rung động.
Đầu ngón tay lần lượt dọc theo từng đường cong, chậm rãi trượt xuống, da thịt mịn màng, độ cong say lòng người, làm cho mắt của Hoắc Cảnh Duệ trở nên thật sâu.
Đôi mắt câu hồn kia của Ứng mỹ nhân liếc nhìn cùng ngượng ngùng và quyến luyến, giống như một cỗ thanh tuyền, làm cho Hoắc Cảnh Duệ cảm thấy cả người khoan khoái.
Hắn là đế vương, có tam cung lục viện, nhưng phi tần có thể làm cho đế vương quyến luyến rất ít, đa số các nàng vì gia tộc, hay một số đã nghĩ thông suốt muốn đạt quyền lợi lớn hơn, chính là địa vị cùng quyền lực.
Ánh mắt toàn tâm toàn ý, dường như ở Ứng mỹ nhân trước mặt, không phải nhìn đế vương cao cao tại thượng, mà là ánh mắt tâm tâm niệm niệm người yêu, nàng cùng mình chung giường, thì làm sao Hoắc Cảnh Duệ không thể động tâm cho được?
Trong hoàng cung thiếu nhất chính là chân tình thực lòng, bỏ mặc cô gái này ở nơi quạnh quẽ nào đó trong tẩm cung, đối với vưu vật Ứng mỹ nhân này không hề ấn tượng.
Tối nay là thọ yến của mình, nàng thình lình xuất hiện trước mặt, làm cho Hoắc Cảnh Duệ hưng trí dạt dào.
Đăng cơ năm năm, thế cục triều đình đã ổn, điều làm cho hắn thấy hứng thú quá ít.
Khó có được một vưu vật xuất hiện như thế, lại hợp tình hợp ý, hắn sao có thế không ôm lấy?
Có thể nói, vị Ứng mỹ nhân này xuất hiện vừa đúng lúc.
Không nịnh nọt, cũng không làm bộ làm tịch.
Tiểu nữ nhi đầy thần thái, nam nhân bình thường như Hoắc Cảnh Duệ một thân thỏa mãn tâm ý.
Nàng cắn môi dưới, đau khổ kiềm chế rên rỉ, ánh mắt chứa đầy ngượng ngùng, Hoắc Cảnh Duệ vẫn như cũ thấy thân thể nàng lộ ra mỹ lệ.
Không giống những phi tần bình thường trong hậu cung, từng người một tuân thủ cung quy, nữ giới, ở trên giường không dám buông ra, âm thanh rên rỉ nghe như đang ra vẻ, làn da mặc dù bảo dưỡng thỏa đáng, dáng người lại hết sức cứng ngắc, làm cho Hoắc Cảnh Duệ thường xuyên không thoải mái.
Cũng coi như Thái Hậu có nhắc nhở, thỉnh thoảng vào hậu cung đi vài vòng, liền vùi đầu vào quốc sự làm trọng.
Bây giờ có được mỹ nhân như thế này, cuộc sống sau này sẽ không còn sợ tịch mịch...!
Ứng Thải Mị cúi đầu rên rỉ, âm thanh đứt quãng, uyển chuyển kiều mị, như kiềm chế, như thống khổ, lại như vui thích.
Nàng tất nhiên hiểu được nam nhân này đang suy nghĩ gì, đơn giản là muốn nữ nhân hắn phải thuận theo.
Là hoàng đế thì thế nào, cũng chỉ là một nam nhân.
Xem ra, vị hoàng đế này thập phần hưởng thụ, khóe miệng cười yếu ớt, đôi mắt đen như mực đang đè lén ngọn lửa đang bùng cháy, chỉ là động tác trước sau như một không chút hoang mang.
Không hổ là hoàng đế, tự chủ quả là bất phàm.
Đáng tiếc, hắn gặp gỡ không phải là một nữ tử bình thường, lại là nàng Ứng Thải Mị.
Không thể không nói, hoàng đế này thật đẹp, động tác thuần thục, vuốt ve vừa đúng, cộng thêm Ứng Thải Mị trời sinh mẫn cảm, rất nhanh toàn thân nàng nóng lên, không kiềm chế được tiếng rên rỉ.
"Hoàng thượng, thiếp đau..." Ứng Thải Mị chưa bao giờ bị động chờ đợi, hoàng đế đùa giỡn đã thỏa mãn, nàng lại không vui, cầm tay hắn thấp giọng hô đau.
Mỹ nhân nhíu mày, một phen mỹ cảm.
Hoắc Cảnh Duệ nghe lời ôm lấy Ứng Thải Mị, dựa vào thân cây, đem nàng đặt trên đùi, xoay lưng lại với mình.
Trên mặt đất mặc dù cỏ dại không nhiều, nhưng cũng làm cho da thịt nhẵn nhụi phía sau lưng mỹ nhân bị đam một mảnh đỏ ửng, làm cho người ta thương tiếc.
Hoắc Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười, ngón tay mơn trớn vết hồng phía sau lưng Ứng mỹ nhân, cảm giác được người trong lòng hơi rung động, không biết là bởi vì đau, hay do hắn khẽ vuốt: " Là trẫm sơ sót, tấm lưng trắng trẻo này không thể lưu lại dấu vết được".
Hắn một tay ôm eo nhỏ nhắn của Ứng Thải Mị, một tay vòng qua trước ngực nàng, cách cái yếm hồng nhạt mỏng manh, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại của nàng lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve.
Ứng Thải Mị kêu lên một tiếng đau đớn, liền cảm giác được sau lưng truyền đến xúc cảm ẩm ướt ấm áp, là hoàng đế hôn lên lưng nàng.
Từng tấc chậm rãi đi xuống, cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi linh động nặng nhẹ nơi lưng nàng, lưu lại một dải dấu vết ướt át.
Ứng Thải Mị không nhịn được nhẹ nhàng run sợ, trong lòng thầm than, hoàng đế này thật ra là một cao thủ, cùng nàng tương xứng.
Nàng không hề tận lực kiềm chế, môi mỏng hé ra, tràn đầy từng tiếng rên rỉ ái muội.
Nếu là nam nhân khác, đã sớm quỳ gối dưới váy nàng, hai mắt mơ màng xám xịt nhào tới.
Động tác hoàng đế phía sau lại gần, từng nụ hôn nhỏ phía sau lưng Ứng Thải Mị càng tiến gần đến gáy nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai xinh xắn mà cắn, cúi đầu cười, hơi thở nóng rực phả vào tai, thân thể mềm nhũn của Ứng Thải Mị không nhịn được mà run lên.
" Thân thể ái phi thật sự rất mẫn cảm, thanh âm kiều mị đến tận xương.
Chỉ là nếu âm thanh quá lớn, người hầu ngoài cửa nghe được sẽ nhất thanh nhị sở*.
Ứng Thải Mị trước nay chưa từng để ý tâm tư người ngoài.
Lúc nhỏ nàng bị cha mẹ vứt bỏ, may mắn được được sư phó mang về sư môn nuôi dưỡng.
Bầu không khí trong sư môn cởi mở, cộng thêm võ công của môn phái, thì cảm thấy đây là những việc phong nhã, sao có thể ngượng ngùng?
Nàng bây giờ không phải là đệ tử chưởng môn bao người hâm mộ, mà chỉ là tiểu tần phi trong thâm cung.
Nếu quá phóng đãng, sẽ khiến cho hoàng đế nghi ngờ.
Ứng Thải Mị vừa động, trong chớp mắt cúi thấp đầu, môi mím thật chặt, hai tay thật nhanh vươn tay tới nơi hồng sa bị xé rách, tính toán che lại chính mình: " Hoàng thượng...là thiếp lỗ mãn, xin hoàng thượng thứ tội".
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân phía sau một cái, nước mắt long lanh, điềm đạm đáng yêu, lòng hỗn loạn không chịu nỗi cùng với xấu hổ và tức giận, nhưng lại có một tia không muốn: " Hoàng thượng, bệnh phong hàn của thiếp còn chưa tốt, nếu lây bệnh, thiếp thật sự là tội đáng chết vạn lần".
Ứng Thải Mị nghiêng mặt qua một bên, trên mặt mang một tia lưu luyến, chậm rãi rời khỏi sự ôm ấp, đứng dậy hoạt động một chút, bởi vì hai chân như muốn nhũn ra mà ngã xuống.
.
Bạn đang đọc t????????yện tại { ????????ù???????????????? yện.????N }
Chuẩn bị rời đi, lại ma sát nam nhân phía sau, hơi thở phập phồng, thân thể cũng nổi lên phản ứng.
Hoắc Cảnh Duệ nheo mắt lại, cánh tay dài nhấc lên, đem mỹ nhân đang ôm trong ngực ra, thấy nàng hơi giãy giụa, vẻ mặt mâu thuẫn, liền cười: " Ái phi tính nết thật đúng là không nhỏ, bất quá trẫm chỉ nói đùa, nàng liền tưởng thật? Trẫm là thiên tử, nói không chừng có thể chữa tốt bệnh phong hàn cho nàng..."
Chỉ là phong hàn mà thôi, chỉ cần ra mồ hôi liền tốt lên, không phải sao?
" Hoàng thượng..." Ứng Thải Mị thấp giọng gọi, còn muốn phản bác, lại bị người phía sau dùng môi ngăn chặn, lời muốn nói đều bị nuốt lại.
Lưng Ứng Thải Mị dính sát vào lồng ngực hoàng đế, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu da thịt qua lớp hồng sa, long tiên hương nhàn nhạt quanh quẩn, dương khí phả vào mặt, nàng lập tức thu hồi vui mừng trong lòng, ngưng thần tĩnh khí, lặng lẽ vận khởi khẩu quyết, toàn tâm vùi đầu hút lấy dương khí đế vương.
Dương khí đế vương thuần khiết, mặc cho lời lẽ quanh quẩn bên tai, Ứng Thải Mị cảm thấy toàn thân trên dưới đều thoải mái, có loại cảm giác như được ngâm trong nước ấm.
Nàng sung sướng híp mí mắt, trên người hoàng đế này tràn đầy dương khí, hơn so với mười người nam tử bình thường, không hổ là sư phó, địa phương dưỡng thương như vậy cũng tìm được.
Trước đây chỉ có một nam nhân trong cung, lòng nàng tràn đầy oán giận, lúc này đều tan thành mây khói.
Ứng Thải Mị kiềm lòng không đậu, thân thể lại gần sát mấy phần.
Môi, ngực cùng bụng dưới dính sát vào nhau, đó là tư thế hút dương khí tốt nhất.
Quả thật dùng chiêu dục cự hoàn nghênh*, làm cho hoàng đế muốn ngừng mà không được.
Nụ hôn nóng bỏng cùng với đinh hương vờn quanh Ứng Thải Mị, như muốn nuốt chửng nàng, động tác hai tay không ngừng, lơ đãng trêu chọc nơi mẫn cảm của nàng, làm cho người ta thoải mái tận cùng.
Ứng Thải Mị nghĩ thầm, sau này chờ xuất cung trở lại sư môn, một năm cũng phải trở về tìm hoàng đế ân ái đòi một chút dương khí thuần khiết, tận hứng một phen.
Nam nhi bên ngoài đùa giỡn lưu manh, tiện tay ra chiêu liền tới, nàng một chút hứng thú cũng ta biến.
Khó có được gặp gỡ đối thủ tình trường như hoàng đế, nếu không lưu luyến một phen sẽ hổ