" Chúc mừng chủ tử.." đợi hoàng đế đi xa, hai nha hoàn thanh y, bạch y chạy đến bên cạnh, sắc mặt vui mừng quỳ xuống hướng Ứng Thải Mị nói lời tốt đẹp.
Thấy hồng sam trên người chủ tử nhà mình bị xé rách, vùng cổ và ngực lộ ra một chút, dấu hôn ái muội, hai thị tị không khỏi mắc cỡ, gò má đỏ ửng.
Ứng Thải Mị tùy ý gật đầu, đáy mắt cũng hàm chứa sự mừng thầm.
Nàng không nghĩ giống thị tỳ, cứ tâm tâm niệm niệm muốn đế vương sủng ái một lần nữa, nàng phải mau chóng tiêu hóa dương khí vừa hấp thu để chữa thương.
Ứng Thải Mị nhíu mày liếc mắt nhìn sa y rách rưới trên người, nghĩ tới những phi tần bị vắng vẻ tại những cung điện xa xôi, cung nhân tất nhiên là phủng cao giẫm thấp, đừng nói một thân xiêm y, thức ăn bất quá cũng là cơm canh nguội lạnh.
Xiêm y này là Ứng Thải Mị tìm thấy dưới đáy hòm, hình như là lúc mới vào cung được lọt vào mắt xanh của hoàng đế mấy ngày, thưởng cho xiêm y tốt nhất.
" Bạch Mai, gọi người mang nước nóng vào.
Thanh Mai, hầu hạ ta tắm rửa." Ứng Thải Mị thong thả cởi hồng sa bị xé rách ở trên người xuống
thần sắc thản nhiên.
Mỗi lần cùng nam nhân điên đảo loan phượng, nàng không thích trên người mình lưu lại mùi của đối phương, muốn nhanh chóng rửa sạch.
Thị nữ bạch y cúi người đáp ứng, qua đêm hôm nay, những nô tài luôn khinh thường chủ tử sẽ không dám trễ.
Trước đây, ba lần bốn lượt, Bạch Mai phải thúc giục nhiều lần mới chậm chạp đưa nước nóng tới để tắm.
Bây giờ, mới một khắc đồng hồ, đã có bốn bà tử khỏe mạnh đưa nước nóng đến.
Từng người một trên mặt đều tươi cười, trong miệng ngọt ngào gọi một tiếng " Bạch Mai cô nương".
Bạch Mai chẳng thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái, xoay người trở về phòng.
Đúng là gió thổi chiều nào thì tiểu nhân theo chiều đó, nhìn thấy làm lòng người thấy phiền.
" Thế nào, ai chọc cho Bạch Mai mất hứng?" Được hầu hạ thoải mái, hương vị của hoàng đế trên người đã được rửa sạch, Ứng Thải Mị tựa vào thùng tắm, tùy ý để Thanh Mai phía sau nhẹ nhàng kỳ lưng, cúi đầu cười ra tiếng.
Bạch Mai cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: " Mấy loại nô tài này, trước đây tại sao mỗi lần gọi luôn bất động, hiện tại vội vàng tiến lên xum xoe."
" Ta còn tưởng rằng đại sự gì, hà tất gì phải để ý tới bọn họ?"
Ứng Thải Mị hơi nheo mắt lại, từ trước đến nay thị lực của nàng rất linh mẫn, đêm nay từ phía xa nàng nhận thấy có người đến gần Đào Nguyên điện.
Nam nhân ở trong cung có thể tự do hành tẩu, ngoại trừ hoàng đế thì còn ai có thể?
Nàng liền sớm thu phục hai thị tỳ theo Ứng mỹ nhân tiến cung, tuy hai người này sống chung đã lâu, đối với Ứng mỹ nhân trung thành và tận tâm, nhưng không chừng đó lại là chuyện không tốt, chẳng thà sớm nên điều đi.
Dù sao Ứng Thải Mị nhan sắc giống nhau, nhưng tính tình cùng Ứng mỹ nhân lại bất đồng.
Nếu tối nay ở ngoài điện cùng hoàng đế triền mien, Ứng mỹ nhân trước kia phỏng chừng sớm vì quy tắc nữ giới mà xấu hộ và giận dữ, tức khắc dâm vào cây đào tự tử, sao có thể tự nhiên hưởng thụ, thậm chí lấy được sự chú ý của đế vương?
Ứng Thải Mị ngâm mình trong cánh hoa được rải đầy trong bồn tắm, thích thú thở phào một cái.
Nếu hoàng đế nhạy cảm, sẽ không phát hiện được trong điện không trống trải.
Bất quá được bày biện hơi đơn sơ, y phục của nàng mặc thường xuyên là y phục cũ của năm ngoái, ngay cả thái giám cửa điện nghênh đón thánh giá cũng không có, liền có thể thấy được rõ ràng hoàn cảnh của Ứng mỹ nhân.
Nam nhân nếu chưa đạt được mỹ nhân, ít nhiều sẽ đem nàng để trong lòng.
Ứng Thải Mị một chút cũng không lo lắng, hoàng đế đối với Đào Nguyên điện sẽ không làm gì.
Thấy chủ tử nhà mình nhắm mắt lại, làm như đang ngủ, Thanh Mai liền làm cái thủ thế yên lặng, ý bảo Bạch Mai không nên nói nữa.
Từ lúc hoàng đế không lật bài tử của Ứng mỹ nhân, nàng bởi vì sai lầm nên bị hoàng hậu đưa tới Đào Nguyên điện hẻo lánh quạnh quẻ như lãnh cung này, chủ từ liền ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, tâm tình nóng nảy.
Khó có được tối nay hoàng đế giá lâm, cùng chủ tử triền mien, Ứng mỹ nhân liền có thể đông sơn tái khởi, lấy được tâm hoàng đế.
Bình thường trong lòng chủ tử rõ ràng như thế nào, tất nhiên không cần các thị tỳ như nàng lắm miệng.
Sau nửa canh giờ, hoàng đế nhanh chóng ban thưởng đến Đào Nguyên điện, Bạch Mai, Thanh Mai không khỏi lộ vẻ kinh hỉ, chỉ có Ứng Thải Mị là thờ ơ.
Thưởng cho đồ vật gì đó thường quý giá, thậm chí là vô giá, mà lại có ký hiệu hoàng cung.
Nếu có lén mang ra ngoài, cũng chẳng ai giám mua, chỉ có thể đặt trong cung điện, ở trong mắt nàng không đáng giá để nhắc tới.
Ban thưởng tơ lụa tốt nhất, cắt ra may xiêm y đẹp, trừ mình ra cũng chỉ có một nam nhân là hoàng đế nhìn thấy.
Ứng Thải Mị chỉ liếc mắt một cái liền nheo mắt.
Đó là hồng sa thất tiên, làm cho nàng nhớ lại tối nay triền miên như thế nào, hoàng đế ban thưởng cho nàng cũng