Đêm nay hoàng đế lại một lần nữa giá lâm Di Xuân điện, không phải nửa đêm lén lút trèo vào cửa sổ như trước, mà quang minh chính đại đi nghênh ngang từ cửa chính, mang theo một đám người hầu đi vào, làm cho Ứng Thải Mị hết sức kinh ngạc.
Nàng trước mặt người khác giả vờ giả vịt, nhu thuận cúi đầu hành lễ, bị hoàng đế lãnh đạm thoáng nhìn, ở phía sau người khác lại là một bộ dạng biết vâng lời.
Hai người còn chưa nói gì, Ứng Thải Mị chưa kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thái hậu nương nương ban thưởng như nước đưa vào.
Hoa y mỹ ngọc còn chưa tính, còn thưởng cho những dược liệu tốt nhất.
Bất kể là nhân sâm trăm năm, còn có tuyết liên Thiên Sơn hiếm thấy, giống như là không lấy tiền đưa một đống lớn tiến vào.
Ứng Thải Mị nhíu mày, thái hậu lại muốn lăn qua lăn lại như thế nào nữa?
Chờ Thanh Mai kín đáo đem hà bao thưởng cho đại thái giám, người này chỉ cười híp mắt nhận lấy nói được, sau đó nói một tràng lời vui vẻ, lại đòi được một chén trà nóng, lúc này nhóm người mới rời khỏi.
Bộ dáng một mực cung kính, so với trước kia thật đúng là khác nhau một trời một vực.
Thanh Mai nhớ rõ trước đây ở trong cung vô tình gặp được vị đại tổng quản bên người thái hậu này, dùng lỗ mũi nhìn mình, mắt có liếc cũng không nguyện liếc, bây giờ mang theo mấy phần lấy lòng tươi cười, cúi đầu khom lưng chỉ kém chút nữa là rung đùi đắc ý.
Có mấy người hầu lạ mặt ở bên người hoàng đế, Ứng Thải Mị cũng không gấp gáp hỏi hỏi, chỉ để cho Thanh Mai làm cho người mang thức ăn lên, hai người im lặng ăn cơm xong, được cung nhân hầu hạ xong mới trở về nội điện, tương đối đơn độc.
"Hoàng thường sao lại đi từ cửa chính vào thế này?" Ứng Thải Mị liếc nhìn Hoắc Cảnh Duệ một cái, cười trêu ghẹo hắn.
Hoàng đế thật ra cũng rất lợi hại, thường ngày nàng khóa cửa xong đi ngủ, mà người này lại im lặng từ cửa sổ chạy vào, mỗi khi dựa lại gần Ứng Thải Mị mới phát hiện công phu cùng với nàng tương xứng.
Hoắc Cảnh Duệ vẫn lạnh mặt, lúc này mới chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười, chỉ là đáy mắt tràn ngập sự trào phúng không thể che giấu được: "Hoàng quý phi mới bị thương thân thể, Uyển sung viện không còn, bây giờ hậu cung người có phẩm cấp cao nhất chỉ còn ái phi, thái hậu đây là nhìn trúng ngươi, ái phi cảm thấy vinh hạnh mới phải."
Ứng Thải Mị nghe ngữ điệu châm chọc của hoàng đế, bật cười.
Thì ra thái hậu bắt đầu đánh chủ ý lên nàng: "Thái hậu rốt cuộc cũng buông tha việc chọn mỹ nhân vào cung hầu hạ cho hoàng thượng?"
Nghe vậy, sắc mặt của hoàng đế cũng trầm xuống.
Nghĩ đến vị cô nương mặt rỗ của gia tộc đang đợi gả, khó có được cười sung sướng: "Thái hậu cũng không thể để người khác được tiện nghi, ái phi bối cảnh đơn giản, lại nghe lời, bà ta không thích nàng thì có thể thích ai?"
Những phi tần khác theo Uyển sung viện vào cung, mặc kệ tư sắc hay bối cảnh đều thua xa Ứng Thải Mị.
Vốn là phụ trợ Uyển sung viện thật tốt, bây giờ lại tiện nghi cho Ứng Thải Mị.
Có tướng quân phía sau, lại được ủy thác, được nguyên hoàng hậu thiên vị, ngồi ở vị trí quý nghi, cách phi vị chỉ có một bước.
Thân phận cao quý, nhà mẹ đẻ không còn lợi hại ủng hộ, tính tình nhu nhược, thật sự là một quân cờ tốt.
Lại chính là hoàng đế lúc trước biểu hiện ra ngoài đối với Ứng Thải Mị hoàn toàn không có bao nhiêu hứng thú.
Không quá được sủng ái, thân phận lại không sai, nếu không phải Uyển sung viện và nguyên hoàng hậu không dùng được, không chừng thái hậu cũng không nhớ đến Ứng Thải Mị.
Ứng Thải Mị đối với bản thân mình được thái hậu quan tâm một lần nữa, có chút không được thoải mái.
Nàng muốn sống ở Di Xuân điện thật tốt, thậm chí là đi ra ngoài lắc lư, cũng đã nghĩ dần tới việc kiếm tiến.
Ai biết thái hậu lại một lần nữa xáo trộn, những ngày tháng thanh nhàn yên tĩnh của mình đã bị đánh tan.
Ngày hôm sau, mấy phi tần phẩm cấp thấp sẽ tranh nhau để tạo quan hệ tốt với mình.
Có xả giao hoặc hâm mộ hoặc đố kỵ, Ứng Thải Mị đã cảm thấy đau đầu.
Nhin thấy Ứng Thải Mị nhíu chặt chân mày, hoàng thượng nhanh chóng đi tới thuận thế ôm lấy nàng, bàn tay dần dần đi xuống đặt trên bụng nàng, nói ra một tin tức kinh người: "Thái hậu nương nương muốn có tôn tử đến điên rồi, cô nương gia tộc không tốt, chỉ có thể ở hậu cung tìm một phi tần thích hợp để đảm đương trọng trách này."
Ứng Thải Mị sửng sốt, ý tứ của hắn là thái hậu nhìn trúng bụng của mình, muốn mình sinh con cho hoàng thượng?
Nàng nheo mắt lại, thái hậu đây không phải là muốn tôn tử mà là không khống chế được hoàng đế nên suy nghĩ tìm một thế lực lớn hơn để ngăn lại.
Mà vật này chính là con nối dõi của hoàng thượng.
Qủa thật là hoàng gia không có con, thái hậu vì muốn không chế hoàng đế, cư nhiên đánh chủ ý vào con nối dõi.
Trong lòng Ứng Thải Mị dâng lên một trận phiền chán, hai mẹ con bọn tranh quyền đoạt lợi, sao lại kéo thêm mình xuống nước?
Nàng suy nghĩ có nên nhân lúc nửa đêm lén xông đến tẩm điện của thái hậu, vẩy một chút phấn độc giải quyết cho xong.
"Vì vậy hoàng thượng thỏa hiệp, nghe lời chạy đến tẩm điện của thiếp là muốn hoàn thành nguyện vọng của thái hậu?" Ứng Thải Mị giương mắt nhìn về phía hoàng đế.
Nếu như hắn dám gật đầu, mình nhất định sẽ vẩy phấn độc lên mặt hắn.
Hoàng đế nhìn bộ dáng người trong lòng đang sắp nhào lên, không khỏi mím môi cười: "Tuổi tác thái hậu đã cao nên có chút hồ đồ.
Chỉ là trẫm có thể quang minh chính đại tới Di Xuân điện, ái phi không vui sao?"
Ứng Thải Mị nheo mắt.
Tuy nói hoàng thượng ở trên giường hầu hạ nàng rất sung sướng và thoải mái, thế nhưng ai nói nàng nhất định phải theo phe hoàng thượng đi ứng phó cái lão bà tử kia?
Bất quá nhìn bộ dạng của hoàng thượng hiển nhiên đã dự liệu trước, sớm đã có kế sách đối phó thái hậu.
Hắn ngoan ngoãn đến Di Xuân điện khẳng định là có ý tứ khác.
Hoàng thượng chưa bao giờ làm những chuyện không có ý nghĩa, Ứng Thải Mị đã nhìn ra.
"Đêm đã khuya, trẫm cũng nên hầu hạ ái phi đi ngủ." Hoàng đế cười cười, bỗng nhiên từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong có một viên giống kỳ lân châu như đúc.
Ứng Thải Mị nhíu mày, hàng giả này giống như thật, sao hoàng thượng lại còn mang bên người? Lần trước nàng đã lĩnh giáo, cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ đơn giản liếc mắt nhìn.
"Đây là trẫm cho người chế tạo ra kỳ lân châu mất một tháng công phu."
Hoàng đế đem viên hạt châu màu vàng nhét vào trong lòng bàn tay Ứng Thải Mị, chỉ trong chốc lát, cảm xúc nóng rực lan truyền khắp bàn tay, thậm chí đốt cả cơ thể.
Ứng Thải Mị ngẩn ra, vậy mà hoàng thượng còn cho người chế tạo một viên kỳ lân châu khác, bất kể là hình dạng hay công dụng cũng đều như nhau, chỉ trong một tháng liền chế tạo một viên khác thần kỳ như vậy.
"Ái phi có thích không?" Hoắc Cảnh Duệ ôm lấy nàng mỉn cười.
"Đương nhiên".
Ứng Thải Mị cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, hài lòng gật đầu.
Một viên kỳ lân châu trong tay đã thật lợi hại, bây giờ có một đôi, công lực của nàng không phải tăng thêm gấp bội?
"Viên này nên dùng như thế nào?" Nàng nắm kỳ lân châu trong tay, bộ dáng yêu thích không buông.
Hoắc Cảnh