Sáng sớm hôm sau, Ứng Thải Mị không phải bị hoàng quý phi tuyên triệu mà là lão ma ma bên người hoàng quý phi tự mình thỉnh nàng đến Nhân Minh điện, phần vinh quang này không phải là chuyện đùa, đủ để thấy hoàng quý phi đối với Ứng quý nghi là coi trọng.
Thanh Mai nhanh nhẹn hầu hạ Ứng Thải Mị, lanh lợi chọn một bộ trang sức mà hoàng quý phi ban tặng trước đây, Ứng Thải Mị cho nàng một ánh mắt đầy tán thưởng.
Bạch Mai đứng bên cạnh sắc mặt vui mừng, hoàng thượng rốt cuộc có thể quang minh chính đại đến sủng hạnh chủ tử.
Nói cách khác, nội vụ phủ có thể ghi chép lại số lần thị tẩm của chủ tử, nàng không còn phải lo lắng có một ngày chủ tử đột nhiên có con với hoàng thượng nhưng lại không rõ ràng!
Ứng Thải Mị giả bộ bệnh một thời gian, cũng không có đi Nhân Minh điện thỉnh an.
Cấm vệ quân bên ngoài Nhân Minh điện đã được rút lui, còn lại sự vắng lạnh như trước, đồ vật bày biện không phù hợp với quy cách cũng bị đem xuống, trước sảnh nguyên bản còn đẹp đẽ quý giá bây giờ cũng biến hóa không ít.
Hoàng quý phi chỉ ru rú trong điện, phỏng chừng là bị triệt phong hào hoàng hậu, lại bị thu hồi đồ vật bày biện theo quy cách của hoàng hậu gì đó, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy có chút không thoải mái nên nàng đơn giản không ra khỏi cửa, cũng không quản những phi tần phía dưới cười nhạo mình như thế nào.
Ứng Thải Mị vẫn như trước đi vào, không sớm cũng không muộn, quy củ hành lễ, vẫn đối đãi với hoàng hậu như ban đầu.
Sắc mặt hoàng quý phi ôn hòa, Ứng quý nghi thật ra rất biết điều, cũng không uổng công nàng đề bạt một phen.
"Muội muội ngồi đi, lâu rồi không gặp, không cần câu nệ." Nàng phất tay để cho người dâng trà và điểm tâm lên, trên mặt lộ ra sự thân thiết, hòa nhã tươi cười: "Muội muội bây giờ thân phận bất đồng không còn như trước, hay là muốn cẩn thận bảo dưỡng.
Đây là điểm tâm trân châu lộ của đầu bếp mới làm, có công dụng dưỡng nhan, liền mang lên cho muội muội."
Hoàng quý phi đưa tay để nữ đầu bếp mang tới một hộp điểm tâm, nói nếu Ứng Thải Mị thích, tùy thời có thể phân phó phòng bếp nhỏ bên này đưa đến Di Xuân điện.
Lấy lòng rõ ràng như vậy, Ứng Thải Mị cũng không phải là người mù.
Bất quá nàng làm cho hoàng hậu bên này luôn luôn nhìn thái hậu không vừa mắt, lúc này tự nhiên sẽ không làm trái ý của hoàng quý phi: "Vậy thần thiếp tạ ơn quý phi nương nương, hoàng thượng tối qua còn nhắc tới tỷ tỷ, chỉ tiếc......."
Ứng Thải Mị chưa nói xong, trên mặt đã lộ ra thần sắc tiếc nuối.
Hoàng quý phi nghe thấy hoàng đế có nhắc tới mình, không khỏi ngẩn ra, đáy mắt ít nhiều hiện lên mấy phần sốt ruột: "Muội muội tốt, hoàng thượng đã nói những gì?"
Ánh mắt lão ma ma không sai, vội vã vẫy lui cung nhân, để hai người nói chuyện riêng tư.
Mắt Ứng Thải Mị xoay chuyển, nhẹ nhàng thở dài: "Hoàng thượng rất nhớ quý phi tỷ tỷ, mấy lần muốn đến Nhân Minh điện nhìn.
Đáng tiếc thái hậu nương nương cho cấm vệ quân canh gác bên ngoài, hoàng thượng lại là người con có hiếu, không thể làm trái ý thái hậu nương nương, thật ra đã làm cho tỷ tỷ ủy khuất."
Thái hậu lão bà kia không ngã, sau nàng khẳng định nàng không quá an lành.
Ứng Thải Mị bị thái hậu làm phiền, đơn giản đến chỗ hoàng quý phi châm thêm một mồi lửa, để nàng ta hạ quyết tâm đem lão bà tử phiền phức này kéo xuống.
Hai mắt hoàng quý phi rưng rưng, không ngờ hoàng thượng lại yêu thương mình như vậy.
Thảo nào cho tới bây giờ hoàng thượng không đến Nhân Minh điện thăm mình, thì ra trong đó có sự trở ngại này.
Nàng cầm tay Ứng Thải Mị, chậm rãi nín khóc mà cười: "Cũng may là có muội muội, bằng không tỷ tỷ vẫn còn bị gạt."
Hoàng quý phi luôn cho rằng hoàng thượng không thích mình.
Không chỉ do mình là chất nữ của thái hậu, còn quá đoan trang hiền thục, không giống Trinh phi nhu nhược, như không có chuyện gì cũng làm nũng khoe mẽ.
Bây giờ xem ra, hoàng thượng không phải không muốn đối tốt với nàng, mà là vướng bận thái hậu, không dám đối tốt với mình, không dám quá mức nhích lại gần mình......!
Ứng Thải Mị thoáng nhắc tới, hoàng quý phi liền muốn nhiều lắm.
Đối với vị quân vương ngưỡng mộ trong lòng, hoàng quý phi một lòng thâm tình, tự nhiên nghĩ là hoàng thượng không thích nàng.
Trước đây khách khí xa cách, nhất định là vì kiêng kỵ thái hậu.
Bây giờ bị vắng vẻ, cũng là do thái hậu tạo nên.
Hoàng quý phi thở thật dài, chỉ cảm thấy nhân sinh của mình bị thái hậu đảo loạn.
Nếu không phải do thái hậu, bây giờ nàng vẫn là mẫu nghi thiên hạ, còn có thể lấy được tâm hoàng đế, sao lại luân lạc tới mức này?
Nói cho cùng là chính nàng quá mức tin tưởng thái hậu, vì thế lại mắc thêm lỗi lầm, biến thành một quân cờ chết có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ứng Thải Mị nhìn thấy chân mày hoàng quý phi đầy phẫn hận và phiền muộn, sau đó lại nắm lấy tay nàng, tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Qúy phi tỷ tỷ, tối nay giờ hợi......."
Nàng tiến tới bên tai hoàng quý phi thấp giọng nói mấy câu.
Hoàng quý phi sửng sốt, có chút do dự, nhưng dần dần hạ quyết tâm, nhìn Ứng Thải Mị yên lặng gật đầu: "Tối nay giờ hợi, tỷ tỷ ở đây tạ ơn muội muội trước."
"Tỷ tỷ khách khí, muội muội có thể có được hôm nay đều là tỷ tỷ dẫn dắt, làm sao có thể để tỷ tỷ nói một câu "tạ ơn" được?" Ứng Thải Mị cười rất vui vẻ, đáy mắt xoẹt qua một tia giảo hoạt.
Về phần cái khác, cũng không phải là chuyện của nàng.
Buổi tối hoàng đế bước vào Di Xuân điện, thoáng nhìn qua sắc mặt cổ quái của cung nữ Thanh Mai, hắn nhíu mày bước vào nội điện, nhìn nữ tử một thân màu hồng nhạt ngồi trước bàn đối diện với mình, không khỏi hơi nhếch môi.
Cùng Ứng Thải Mị hằng đêm thẳng thắn thành khẩn gặp lại, đối với thân thể nàng tất cả đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hoắc Cảnh Duệ đảo qua liền biết người phía trước không phải là Ứng Thải Mị.
Qủa nhiên nghe thấy tiếng bước chân của nử tử, quay đầu lại thoáng nhìn, rõ ràng là hoàng quý phi.
Hoàng quý phi từ nhỏ tuân thủ nghiêm ngặt giáo dục của phu nhân, cũng chưa từng ăn mặc hở hang như vậy để câu dẫn hoàng thượng?
Chỉ là hoàn cảnh bây giờ, nàng không thể cứ tiếp tục rụt rè.
Ứng quý nghi cho nàng cơ hội này, sợ là chỉ có một lần, không thành công là được người, hoàng quý phi thầm than với chính mình.
"Hoàng thượng......" Âm thanh gọi mềm mại, hoàng quý phi vừa ở miệng thì hai gò má đã đỏ ửng.
Cước bộ của hoàng đế dừng lại, không dấu vết đảo qua, hiểu rõ Ứng Thải Mị cố ý để hoàng quý phi xuất hiện tại Di Xuân điện.
Thảo nào sắc mặt Thanh Mai lại cổ quái như vậy, sợ là ở trong cung chưa từng có phi tần nào như vậy.
Rõ ràng là ngày thị tẩm của Ứng Thải Mị lại để cho nữ tử khác.
Nếu là những người khác có thể hoàng đế sẽ hoài nghi rằng người đó có dụng tâm kín đáo hay không.
Đáng tiếc là Ứng Thải Mị, đáy mắt Hoắc Cảnh Duệ chợt lóe lên, cô gái này đoán chừng cảm thấy hậu cung chưa đủ hỗn loạn, liền