Ứng Thải Mị ngồi trước gương được Thanh Mai hầu hạ trang điểm, một đêm chưa ngủ, toàn thân vẫn có thể khoan khoái, dương khí đế vương thật là cực phẩm, đáy lòng nàng khó tránh khỏi có chút mừng thầm.
Đánh giá năm sáu vị trí, công lực nàng khôi phục gần như hoàn toàn.
" Không cần vấn kiểu tóc phức tạp, vấn đơn giản là được." Ứng Thải Mị không thích buổi tối bị bôi một đống thứ ngây ngấy trên mái tóc dài của nàng, còn muốn mang vô số trang sức nặng trịch, bước đi cũng không lưu loát.
Bạch Mai nóng nảy, vội khuyên nhủ: " Chủ tử, hôm nay chắc chắn sẽ có không ít phi tần tới cửa, sao có thể không trang điểm thật xinh đẹp?"
Ứng mỹ nhân đông sơn tái khởi, một lần nữa chiếm được ân sủng đế vương, làm cho trên mặt cung nhân Đào Nguyên điện lấp lánh hào quang, những phi tần trước đây thường xuyên châm chọc khiêu khích chủ tử nhìn thấy những vật xinh đẹp này, chủ tử có thể ưỡn ngực cao đầu!
Ứng Thải Mị hơi nhíu mày, ngón tay ngọc nhỏ và dài vươn tới trước hộp gỗ chọn một cây trâm bạch ngọc.
Thân trâm được đánh bóng loáng, ở đuôi điêu khắc hồ điệp nho nhỏ, phảng phất đang muốn giương cánh bay cao, trông rất sống động.
Trong cung quả thật mọi vật tùy tiện đều có giá trị, nàng nhìn cây trâm này phỏng chừng có thể cho sư phó ăn bữa thịt lớn hai ba năm:
" Liền dùng cái này là được rồi."
" Chủ tử..." Bạch Mai còn muốn khuyên nữa, Ứng Thải Mị khoát tay, ngăn lời nói của nàng lại.
Ứng Thải Mị nghe không thể nhịn được, rốt cuộc trong điện này ai là chủ tử?
Một hai đều trước mặt nàng khoa tay múa chân, có đem nàng để trong mắt hay sao?
Phát hiện Ứng Thải Mị không vui, Thanh Mai kéo Bạch Mai quỳ xuống: " Chủ tử, là bọn nô tỳ sai."
" Đứng lên đi, phi tần cũng sắp đến ăn mừng rồi." Ứng Thải Mị nhìn hai đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ, Thanh Mai bình tĩnh ổn trọng, Bạch Mai hoạt bát nhanh nhẹn.
Người trước tâm tư kín đáo, cũng không có đem Bạch Mai đẩy ra để thăm dò ý mình.
Ngược lại Bạch Mai tâm tư đơn giản, toàn tâm toàn ý vì Ứng mỹ nhân mà suy nghĩ, nhưng thật ra Thanh Mai mới là trung thành.
Ứng Thải Mị chắc chắn sẽ không đem hai trợ thủ đắc lực bên người đuổi đi, mặc kệ các nàng thế nào, tóm lại sẽ không hại chính mình, chỉ cần dùng tốt là được.
Tới buổi trưa, các bốn năm phi tần phân vị thấp liên tiếp tới cửa.
Ứng Thải Mị mặc quần áo lụa mỏng, màu sắc vàng nhạt, đơn giản phiêu dật, không cần thiệt quý giá đẹp đẽ, nhưng cũng tinh xảo thanh lệ.
Ngoài cửa đại đa số phi tần mấy tháng chưa gặp qua Ứng mỹ nhân, từ lúc nàng bị hoàng hậu đưa đến nơi hẻo lánh như Đào Nguyên điện, hoàng đế đã sớm đem nàng quăng sau đầu, có cái gì đó khiến người tới đây?
Không ngờ ngày sinh nhật hôm qua của đế vương, kiệu đi ngang vườn hoa đào, lại bị Ứng mỹ nhân không biết dùng thủ đoạn hạ lưu gì, thậm chí còn làm tâm hoàng đế sung sướng, thưởng cho không ít đồ tốt.
Đáng giá nhất, chính là vân sa vô giá kia.
Không biết bao nhiêu phi tần đỏ mắt, trong lòng hận không thể đem Ứng mỹ nhân xé nát, trên mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Ứng Thải Mị thấy hứng thú dạt dào, người trong cung thật biết điều, chính vì một người nam nhân, những tiểu mỹ nhân xuất thân từ nhà võ, từng người một trang điểm thật xinh đẹp.
Đáng tiếc đôi mắt kia ẩn chứa sự đố kị cùng phẫn hận, làm cho dáng vẻ xinh đẹp cũng giảm đi một phần.
Nàng không khỏi cảm thấy đồng tình với hoàng đế, một hậu cung toàn mỹ nhân rắn rết, từng người từng người hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống hắn, không biết nam nhân kia làm sao có thể ứng phó được đây?
Chính mình một tháng thôi cũng có chút chịu không nổi, huống chi mấy nữ tử trẻ tuổi trong cung mấy năm tịch mịch?
Tuy nói hậu cung mưa móc chia đều, thế nhưng hậu cung không chịu nổi phi tần quá nhiều, từng người một thị tẩm, một tháng một ngày cũng có thể, phỏng chừng một hai tháng sau cũng không nhất định thấy thánh nhan...!
" Khí sắc của Ứng muội muội đã tốt rồi, thời gian trước kia nghe nói bệnh nặng một trận? Nếu không phải hoàng hậu nương nương nhân từ, cho thái y đến đây chuẩn trị, e rằng..."
Trân tài tử dùng khăn tay che miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vung lên, hờn dỗi: " Ái chà, muội muội đã tốt, ta lại nói câu này thật sự xui, thật là đáng đánh."
Ứng Thải Mị vừa nhấc mí mắt, xác thực là nên đánh.
May mà Ứng mỹ nhân kia vì bệnh nặng mà hương tiêu ngọc vẫn, bằng không đã tức giận đến mức thổ huyết.
Mắt nàng rủ xuống, ngữ khí cung kính: " Xác thực là hoàng hậu nương có chiếu cố, thiếp rất cảm động và ghi nhớ trong lòng."
Khuôn mặt tươi cười của Trân tài tử cứng đờ, cảm giác như đánh vào bông.
Trước đây Ứng mỹ nhân tính tình nóng nảy, một lời khiêu khích là đã giận dữ.
Bây giờ cư nhiên lại sửa tính tình, quy quy củ củ, dịu dàng động lòng người, thảo nào đã làm tâm hoàng đế một lần nữa lung lạc.
Cũng không biết là âm mưu gì, đột nhiên lại giác ngộ.
Ánh mắt Trân tài tử lóe lên, vừa cười nói: " Nghe nói hoàng thượng ban thưởng cho Ứng mỹ nhân một khúc vân sa, có thể lấy ra cho bọn tỷ muội đại khai nhãn giới?"
Ứng Thải Mị quy củ trả lời: " Vân sa đã sớm cho người đem tới chỗ châm tuyến may rồi ạ."
Trân tài tử cười nhẹ, đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng:
" Muội muội liền nóng ruột như vậy, một buổi sáng cũng không đợi kịp, vội vã đem vân sa may một y phục mới?"
Tối hôm qua hoàng đế mới cho người đưa đến, sáng nay sai người đem cắt may thành một y phục mới, phải lo lắng tranh sủng tới mức nào mới làm như vậy?
Đem toàn bộ ánh mắt đố kị cùng khinh thường của các phi tần thu vào trong mắt, Ứng Thải Mị lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô tội: " Tỷ tỷ nói thế sai rồi, thời gian vừa rồi muội muội đều ở trong điện dưỡng bệnh, tủ y phục chỉ còn vài bộ cũ kĩ.
Nếu không may thêm hai bộ y phục mới, muội muội mặc y phục mỏng rách làm sao dám gặp các tỷ tỷ?"
Trân tài tử vừa nghe, trên mặt đỏ bừng, rõ ràng nàng thấy được sự cười nhạo trong mắt các phi tần khác.
Ứng Thải Mị trước khi vào cung nàng đã bị sư phó bồi bổ không ít những chuyện trong hậu cung, miễn cho Ứng Thải Mị thay thế Ứng mỹ nhân đắc tội với người không nên đắc tội, lại bại lộ chân tướng.
Không ngờ, lúc này lại phát huy tác dụng.
Một năm này Trân tài tử được trông coi nội vụ phủ, nếu không phải Đào Nguyên điện bị cắt xén gì đó, Ứng mỹ nhân thế nào đến một kiện y phục mới cũng không có?
Trước đây không phải Ứng mỹ nhân không phái Thanh Mai, Bạch Mai đến nội vụ phủ, kết quả chỉ lấy được hai kiện, còn lại là của các phi tần khác.
Đáng tiếc, xiêm y không phải quá dài quá rộng thì cũng là quá nhỏ.
Ứng mỹ nhân tâm khí cao ngạo, không cho người sửa, ném vào góc tủ nhắm mắt làm ngơ.
May mà Ứng Thải Mị thân hình không đẫy đà như Ứng mỹ nhân, xiêm y chưa sửa chữa đó cũng có thể mặc vừa.
Bây giờ nàng uyển chuyển nói ra, các phi tần khác vừa nghe liền hiểu rõ ràng.
Trong cung