EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Tiền Danh Thế cảm thấy mặt có chút đau.
Tạ Thời Quyết lại nói không cần, hắn không cần ghi nợ.
Hắn thưởng cho Tiền Danh Thế đang kinh sợ một ánh mắt, "Ta cũng mới biết được, phụ thân Tiền công tử là một tri châu, thế nhưng có khả năng động một chút là vung tiền như rác, không biết là tiền từ đâu mà tri châu có được? Khâu Đại tướng quân có biết không?"
Nghe được danh Khâu tướng quân, Tiền Danh Thế rũ đầu càng thấp, run run rẩy rẩy cả người, "Điện...!điện hạ thứ tội...!tiểu nhân...!tiểu nhân..."
Tiểu cả nửa ngày cũng không tiểu ra được nguyên cớ.
Tạ Thời Quyết trầm ngâm một lát, "Xem ra thật sự cần sửa trị sửa trị."
Tiền Danh Thế bất chấp thể diện, vội vàng cắn răng ngẩng đầu lên, "Điện hạ xin tha mạng."
Có lẽ nhìn ra được Đoạn Hành Dư cùng Cửu hoàng tử quan hệ mật thiết, hắn nhìn đến Đoạn Hành Dư nâng đầu xin cầu xin, "Đoạn nhị công tử, Đoạn nhị công tử..."
Đột nhiên bị nhắc đến khiến Đoạn Hành Dư cả kinh, liếc mắt nhìn Tạ Thời Quyết một cái.
Người nọ ngưng lại nhìn hắn, "Ngươi muốn cầu tình cho hắn?"
Đoạn Hành Dư xua tay lắc đầu, hắn đã sớm hy vọng có người có thể trị Tiền Danh Thế, "Không có."
Tạ Thời Quyết lúc này mới vừa lòng, hắn phất phất tay.
Lão bản Thiên Hương Cư cũng có chút nhãn lực, thấy thế liền chạy nhanh tới vác Tiền Danh Thế lên, "Tiền công tử, thỉnh đi."
Bên trong nhã gian khôi phục lại yên tĩnh, Đoạn Hành Dư cầm cửu liên hoàn lên nhìn kỹ một chút, chính xác là ngọc tốt, nhưng giá trị tận một ngàn hiện kim, hắn vẫn cảm thấy không đáng giá, liền thở dài.
"Thế nào? Ta không cho hắn, ngươi không vui?"
Chất lỏng trong bình dấm chua bắn ra, dính đến cả người hai vị ngồi cùng, bọn họ cũng chỉ sôi nổi uống một ngụm trà làm bộ cái gì cũng không hiểu.
Cố tình Đoạn Hành Dư lại không cảm nhận được mùi chua của người đang nói chuyện, "Đúng vậy!"
"Ngươi!" Tạ Thời Quyết nhập miệng.
Lâu Tri Muội ở một bên nghẹn cười đến mức khó chịu, hắn khụ một tiếng, đem Thái Vũ Quân kéo lên, "Chúng ta còn có việc, đi trước đây, hôm nay các ngươi cứ chơi đi, tính tiền cho ta là được."
Lúc này Thái Vũ Quân cũng vô cùng ăn ý mà không lì lợm la liếm muốn lưu lại, ngoan ngoãn cùng y rời đi.
Chỉ còn Tạ Thời Quyết đang tức giận cùng Đoạn Hành Dư vẻ mặt tiếc hận ở lại.
Hắn nói tiếp, "Vừa lúc có người coi tiền như rác tự đưa tới, ngươi còn không biết nắm chắc cơ hội, hầy!"
Tạ Thời Quyết liên tục phóng thích khí lạnh.
Đoạn Hành Dư nói nói, lúc này mới để ý người đối diện vẫn không nói một lời, "Ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết trừng mắt nhìn hắn, có chút ý vị không nói thành lời.
"...Rồi rồi rồi, không bán thì không bán, ngươi đừng làm vẻ mặt cừu đại khổ thâm, còn không thèm uống trà? Không uống thì về luyện chữ."
[Cừu đại khổ thâm: Thù hận vô cùng, luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức]
Tạ Thời Quyết nghe xong mặt còn lạnh hơn, "Ngươi nghĩ vì việc này mà tức giận?"
"Không phải? Vậy vì sao ngươi lại tức giận?"
"Chính mình nghĩ đi."
"Làm sao ta biết được?" Đoạn Hành Dư cảm thấy mình lớn lên là một thẳng nam chính hiệu, không đoán nổi tâm tư nam nhân!
Tạ Thời Quyết đoạt lấy cửu liên hoàn trong tay y, ôm hộp đi ra ngoài.
Đoạn Hành Dư chạy nhanh đuổi theo sau.
Bọn họ không có ngồi xe ngựa, Tạ Thời Quyết lại đi nhanh, Đoạn Hành Dư tuy chân không ngắn, nhưng cũng phải đi ba bước thành hai bước, khó khăn lắm mới đuổi kịp.
Tạ Thời Quyết vươn dài chân bước lên cầu đá, đến giữa cầu thì dừng lại, người đi phía sau không để ý, theo quán tính đụng phải người hắn, thời điểm sắp bị ngã thì vội vàng duỗi tay ôm lấy eo y, như vậy mới có thể đứng vững."
"Làm ta sợ muốn chết, đột nhiên ngươi lại dừng lại..." Đoạn Hành Dư nhìn mấy bậc cầu thang phía sau, tinh thần vẫn chưa ổn định.
Tạ Thời Quyết eo bụng căng chặt, đầu lưỡi rụt vào hàm trong, tay hắn giơ chiếc hộp, vươn ra khỏi cầu đá, ngay phía dưới chiếc hộp là dòng sông đang chảy xuôi, "Hỏi một lần cuối cùng, ngươi lấy hay không lấy?"
"Này!" Đoạn Hành Dư thịt đau mà tâm cũng đau, "Đừng...!đừng ném."
Hắn đoạt lại hộp về, ôm vào trong ngực, đây chính là tiền, người như thế nào cũng không thể vứt tiền như vậy chứ, "Ta lấy...!ta lấy."
Tạ Thời Quyết nhìn hắn vài giây, sau đó xoay người tiếp tục đi.
Người đứng trên cầu ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, liền lâm vào trầm tư.
Thân mình cao dài đứng phía dưới cây liễu, cấu thành một bức họa tuyệt mỹ vô cùng, nếu có máy ảnh ở đây, Đoạn Hành Dư nhất định sẽ giơ máy lên chụp khoảnh khắc này.
Giây tiếp theo, nam tử trong bức họa quay đầu nhìn hắn, không tiếng động mà thúc giục.
Đoạn Hành Dư phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh đuổi theo, lần này là chạy tới bên cạnh y, kéo lấy cánh tay đối phương, "Đi chậm một chút."
Thấy y đã phải thở hồng hộc, Tạ Thời Quyết liền hạ bước chân chậm lại.
Đoạn Hành Dư nhỏ giọng hỏi thử, "Còn giận sao?"
"Hừ." Lại là một tiếng hừ lạnh.
"Ngươi không muốn nói thì ta sẽ không hỏi..."
Tạ Thời Quyết ở trong lòng mắng lời thô tục, "Ngươi lại hỏi thêm mấy lần đi, không chừng ta sẽ nói mà!"
Ai mà biết Đoạn Hành Dư thật sự không nói, an an tĩnh tĩnh đi đường.
Còn chưa hồi phủ, Tạ Thời Quyết đã nghẹn đến cực hạn, "Đoạn Hành Dư, sao ngươi lại biết những người này?"
"Ngươi nói Tiền Danh Thế?" Đoạn Hành Dư bắt đầu kể lại ngày đầu tiên hắn trở về kinh thành, sinh động như thật, còn đem Tiền Danh Thế hung hăng chửi một trận.
"Loại người như hắn mà khí vũ bất phàm, cử thế vô song? Còn nhất kiến như cố?" Tạ Thời Quyết cười mỉa một tiếng.
Hắn vừa định giải thích một chút, trong đầu bỗng nảy sinh ra một ý niệm khác, "Ngươi vì điều này mà không vui?"
Tâm tư bị chọc phá, Tạ Thời Quyết cũng không có ngượng ngùng, ngược lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, ở trước mặt Đoạn Hành Dư, hắn không cần phải giấu giếm tâm ý của chính mình, một trái tim chân thành cứ thế mà trần trụi bày bãi trước mặt đối phương, "Ngươi khen hắn."
Hắn thiếu chút nữa quên, Tạ Thời Quyết này thật ra vô cùng ấu trĩ.
Cho nên hắn cũng nghiêm túc ấu trĩ mà giải thích, "Cái này không phải...!là lễ nghi xã giao sao, gặp dịp thì chơi thôi."
Tạ Thời Quyết vẫn không bỏ qua, "Ngươi chưa từng khen ta."
"Ta..." Đoạn Hành Dư nhìn người bên cạnh, màu đỏ từ cổ hắn tràn lan đến vành tai, đột nhiên cảm thấy...ừm...!có chút thú vị.
Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc, cố tình vẫn nói ra những lời vô cùng thẳng nam, "Vậy ngươi muốn ta khen cái gì? Ngươi nói đi, ta khen."
Tạ Thời Quyết đột nhiên bước chân nhanh hơn, muốn nhanh chóng thoát đi chỗ này.
Đoạn Hành Dư ôm hộp, không dám chạy quá nhanh, "Thôi được rồi ta khen ta khen, ngươi nghe kỹ cho ta."
"Ngươi lớn lên mặt thật đẹp! Quả là trên trời dưới đất, tuyệt vô cận hữu." Từ ngữ của hắn có chút nghèo nàn, từ trong đầu xào xào nấu nấu lại tìm ra được thành ngữ khác, "Cái gì mà...!Dung mạo tựa như