EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Trong nháy mắt Tạ Thời Quyết dường như đã phát hiện ra, liền quay đầu hỏi đối phương, "Làm sao vậy?"
Từ xa Đoạn Hành Dư đã thấy cha hắn cùng Đại phu nhân ở vị trí dành cho triều thần dự yến hội ngồi xuống.
"Ta...!Ta muốn đi đến chỗ cha."
Tạ Thời Quyết dừng một chút, xích đến gần y, thấp giọng nói, "Vương thúc và cậu đều ở kia, ngươi không qua thăm sao?"
Nhận thấy những ánh mắt xung quanh ngắm nhìn trên hai người bọn họ ngày càng nhiều, thậm chí có vài người còn bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Đoạn Hành Dư theo bản năng kéo dãn khoảng cách cùng y, "...Không có."
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, rũ đôi mắt xuống, "Ừm."
Đoạn Hành Dư không dám nhìn mọi người xung quanh, thậm chí còn chưa giơ tay vẫy lại tiếp đón của Tần Khải Lan, hắn đã xoay người.
"Dư Nhi."
Người phía sau gọi hắn lại.
Đoạn Hành Dư dừng lại, nhìn về phía Tạ Thời Quyết.
Hắn cười, lại lắc lắc đầu, "Không có việc gì.
Đi thôi."
Đoạn Hành Dư không hiểu gì cả, chỉ ngồi xuống bên cạnh cha hắn.
Cung yến thực nhàm chán, Đoạn Hành Dư không hứng thú mà nhìn mấy bài ca vũ, rất mau đã bắt đầu cảm thấy mơ màng muốn ngủ.
Đến khi cha hắn vỗ vỗ vai gọi dậy.
"Mệt sao? Cảm thấy không thú vị phải không? Chịu khó chờ một lát, đợi phong vương xong rồi ngươi ra ngoài đi dạo được không?"
Phong vương?
Đoạn Hành Dư nhìn theo ánh mắt Đoạn Hầu về phía đài cao, rõ ràng cả Cửu hoàng tử cùng Thập hoàng tử đều mặc một thân hồng bào đầy khí chất mừng năm mới, nhưng trong mắt Đoạn Hành Dư duy nhất chỉ có Tạ Thời Quyết, hắn nghĩ, nếu ở cổ đại bên thế giới hắn, hẳn cũng không thể so người này với Phan An kém cỏi.
Tâm tình Hoàng Thượng không tồi, "Đệ đệ ngươi muốn trẫm thưởng hắn bảo mã Nam Cương tiến cống, còn ngươi? Ngươi muốn cái gì?"
Tạ Thời Quyết im lặng một lát, quỳ xuống, "Nhi thần có một mong muốn...!Giờ phút này nhi thần không cần gì khác, chỉ cả gan...!Khẩn cầu được để dành phần ân điển này cho ngày sau, đến lúc đó, mong phụ hoàng có thể thành toàn cho nhi tử."
Hoàng Thượng tựa hồ không nghĩ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Ngươi đã cầu mong đến thế, không bằng hiện tại nói ra, để phụ hoàng thành toàn cho ngươi."
Tạ Thời Quyết lại chỉ lắc lắc đầu, cười khổ, "Nhi tử chỉ định tự mình tranh thủ thôi."
Đoạn Hành Dư không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn được Tạ Thời Quyết không quỳ bao lâu, liền đứng dậy quay đầu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt người trên đài sáng quắc, cả hai xuyên qua một đám người lưu luyến nhìn nhau.
Công công bên người Hoàng Thượng hô lần thứ hai: "Thỉnh con thứ của Đoạn Hầu Đoạn Hành Dư tiến lên diện thánh."
Đoạn Hành Dư như vừa trong mộng mới tỉnh, nắm ống tay áo, cuống quít đứng lên.
Trên mặt hắn bình tĩnh như nước, kỳ thực trong lòng cực kỳ hoảng.
Đây là lần đầu tiên diện thánh, hắn cảm thấy khẩn trương...
Hắn cưỡng bách bản thân phải trấn định, từng bước từng bước đi lên bậc thang, sau đó quỳ xuống hành lễ, đôi tay vòng lại đã run nhẹ.
"Hành Dư tham kiến Hoàng Thượng, nguyện Hoàng Thượng long thể an khang, nguyện Hoàng Hậu nương nương thân thể khỏe mạnh, nguyện thế gian thanh bình, bá tánh vô ưu."
Đoạn Hành Dư chưa dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh uy nghiêm, "Vậy ngươi cho rằng, thế nào mới có được bá tánh vô ưu?"
Khắp nơi đều đã im lặng, cung nhạc dừng lại, toàn bộ người trong yến hội đều chú ý đến động tĩnh trên đài.
Đoạn Hành Dư chậm chạp không đáp lại.
Hoàng Thượng lại nói, "Nam tử hán đại trượng phu, vì sao không dám ngẩng đầu lên?"
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên người bên cạnh liền quỳ xuống.
Khuôn mặt Tạ Thời Quyết nghiêm túc, "Phụ hoàng, Hành Dư lần đầu được nhìn thấy thánh nhan, có lẽ hắn đang khẩn trương quá mức, thỉnh phụ hoàng..."
"Được rồi." Hoàng Thượng nhìn Tạ Thời Quyết, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể nắm bắt, "Bất quá chỉ hỏi hắn một vấn đề, ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy?"
Hắn lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào thì nói như vậy đi."
"Phụ hoàng..."
Đoạn Hành Dư nhìn về phía Hoàng Thượng, hít một hơi thật sâu, "Hành Dư chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nếu nói không đúng, cũng không đến mức phải làm trò cười cho thiên hạ, Hoàng Thượng nghe xong xin đừng chê cười."
Hoàng Thượng rất có hứng thú mà nhìn hắn, "Chuẩn."
"Nếu Hoàng Thượng đã nói vậy, vậy Hành Dư liền thỏa thích.
Làm quân chủ muốn thống trị phía dưới để bá tánh được vô ưu, xét đến cùng đương nhiên phải dựa vào quân chủ phù hộ.
Dù vậy, quân chủ một nước bận rộn nhiều việc, đa số thời gian không thể quản hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tính xuống nữa việc này liền rơi vào tay các quan nhân.
Nhưng mà, quan chân chính vì bá tánh suy nghĩ có được bao nhiêu người?" Đoạn Hành Dư dừng một chút.
"Muốn tuyển quan, đầu tiên phải nói đến năng lực, chế độ tuyển quan của Duyệt triều từ xưa đến nay, chắc chắn đã có người đưa ra." Đoạn Hành Dư nói đến đây thì dừng lại.
"Thứ hai, làm quan cần phải liêm khiết, không được ưu tiên việc tư mà trái pháp luật, không bức bách hại bá tánh, triều đình chi ngân sách cho những chỗ chân chính cần tiền, như thế mới có thể giúp bá tánh vô ưu."
Nghe được đến đây, dưới đài đã có chút người đứng ngồi không yên, biểu tình Hoàng Thượng cũng nghiêm túc thêm vài phần, "Ưu tiên việc tư làm trái pháp luật? Hãm hại bá tánh? Chính là chỉ điều gì?"
Đoạn Hành Dư do dự một lúc, cuối cùng chỉ nói, "Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói."
[Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói: Đây là bài thơ tổng kết mười năm Đỗ Phủ ăn nhờ ở đậu tại Trường An (746-755).
Trong mười năm đó, Đỗ Phủ đã tận mắt chứng kiến sự xa hoa thối nát của giai cấp phong kiến thống trị]
"Hay.
Rất hay." Hoàng Thượng động dung, không chút keo kiệt tán thưởng, "Tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra đã có vài phần kiến giải, trẫm nghe nói sách luận của ngươi không tồi, hôm nay chỉ cần tâm sự với trẫm đến đây thôi, ngày khác viết lại trình lên cho trẫm."
"Vâng ạ."
"Trời rét thế này, để đứa trẻ nhỏ quỳ đầu gối sẽ đau." Hoàng Hậu ở một bên nhắc nhở Hoàng Thượng.
"Hôm nay trẫm cao hứng, lại thành ra hồ đồ.
Mau bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."
"Tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu."
Hoàng Hậu nhìn Đoạn Hành Dư, lòng tràn đầy yêu thích, "Nghe nói ngươi dạy thư pháp cho Thời Quyết, không biết thành quả như thế nào rồi?"
Thành quả...!khóe miệng Đoạn Hành Dư hơi hơi run rẩy, người nọ viết ra căn bản còn không phải chữ.
"Nhìn là biết thôi.
Người tới." Hoàng Thượng vừa dứt lời, bọn cung nữ thái giám đã đem văn phòng tứ bảo dọn lên.
Đoạn Hành Dư lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt khó coi nhìn sang Tạ Thời Quyết.
Đặt bút.
Động bút.
Đoạn Hành Dư nhắm mắt lại chờ Hoàng Thượng giáng tội.
Một lúc sau-
"Ừm, có tiến bộ.
Thưởng."
Đoạn Hành Dư không hiểu gì đã được thưởng, hắn nhìn về phía Tạ Thời Quyết vừa viết chữ xong, đôi mắt đều trừng lớn.
Là sấu kim thể, không chỉ viết đúng, mà còn rất đẹp, chẳng qua so