Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Tống thị cười nhợt nhạt nói: “Không phải ngài bảo ta tìm cho Tôn ma ma và Hổ tử một toà nhà sao? Xem xét một buổi sáng tìm được hai chỗ thích hợp rồi, chờ ngài trở về quyết định.”
Bùi Thanh Thù lần lượt cầm lấy từng bản vẽ, quả thật hai toà nhà mà Tống thị cho người tìm đều hợp ý của hắn. Không lớn không nhỏ, khoảng cách cũng không quá xa phủ Hoàng tử, mẫu tử Hổ nhi và thê tử tương lai của hắn ở cùng nhau vẫn rất thoải mái.
Mấy năm gần đây, vì thuận tiện làm việc giúp Bùi Thanh Thù nên có khi Hổ nhi ở biệt viện ngoài ngoại ô hoặc sẽ ở tại Như Quy lâu, vẫn chưa có chỗ ở cố định. Sau khi Bùi Thanh Thù đại hôn xuất cung, hắn cho người chuẩn bị một phòng ở tiền viện của phủ Hoàng tử cho Hổ nhi.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù nghĩ Hổ nhi cũng đã đến tuổi thành thân, tương lai thê tử rồi hài tử đều ở chỗ này cùng hắn cũng không tiện nên tính toán sắp xếp giống như Lư Duy vậy, tìm cho mẫu tử bọn họ một tiểu viện.
Bùi Thanh Thù đã trưởng thành, đương nhiên Tôn ma ma cũng từ từ già đi. Lúc trước, khi Bùi Thanh Thù chưa thành thân thì Tôn ma ma còn có thể ở bên cạnh hầu hạ hắn nhưng hiện tại bên cạnh Bùi Thanh Thù có rất nhiều hạ nhân đắc lực, cũng không cần Tôn ma ma làm gì nữa. Thế nên Bùi Thanh Thù nghĩ muốn để bà trở thành gia chủ, đưa cho bà hai nha đầu hầu hạ để Tôn ma ma hưởng phúc bình yên, sống những ngày còn lại vô ưu vô lo, ngậm kẹo đùa cháu.
“Chọn chỗ này đi, cách phủ Hoàng tử gần một chút, nếu Tôn ma ma muốn qua đây cũng thuận tiện.”
Tống thị gật gật đầu, lại hỏi: “Thế hôn sự của Triệu Hổ… Điện hạ tính như thế nào? Tôn ma ma nói bà không quen nhiều người, cũng không đặc biệt vừa ý ai, nhờ điện hạ làm chủ là được.”
Nhắc đến việc này Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười: “Ta có hỏi qua Hổ tử nhưng hắn nói bản thân công vụ bận rộn, không rảnh để cưới vợ sinh con. Ta nói hắn giao lại công việc buôn bán Như Quy lâu, chuyên tâm kinh doanh biệt viện thôi nhưng hắn lại nói muốn đầu xuân năm nay thi võ cử nhân. Ta nghĩ nếu hắn chưa có ý muốn thành thân, vậy thì đành chờ sau khi hắn thi đậu công danh rồi đón dâu cũng được, nói không chừng còn có thể chọn một cửa hôn nhân tốt nữa.”
Tống thị cười nói: “Điện hạ nói đúng, Triệu Hổ là thư đồng của ngài, lại là huynh đệ từ bé, nếu hắn có tiền đồ thì cũng giúp ích được cho ngài rất nhiều. Chỉ là dù sao tuổi của hắn cũng lớn, bên cạnh vẫn không có người hầu hạ cũng không được. Ta nghĩ, hay là đưa cho hắn hai nha đầu thông phòng, an bài ở nhà mới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, điện hạ nghĩ như thế nào?”
“Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo, cứ làm như vậy đi.”
Nói đến chuyện này, ba thư đồng của Bùi Thanh Thù người sau lại còn kết hôn muộn hơn người trước.
Phó Húc lớn hơn Bùi Thanh Thù hai ba tuổi, cách đây không lâu vừa mới đón dâu, thành thân với Dung Tam tiểu thư của Dung gia, hai người bọn họ có thể nói là môn đăng hộ đối.
Tôn ma ma đã nghĩ đến chuyện thành thân của Hổ nhi từ rất lâu nhưng từ trước đến nay Hổ nhi vẫn luôn không để tâm, hắn muốn trước phải lập nghiệp rồi sau mới thành gia cho nên vẫn luôn trì hoãn.
Còn Công Tôn Minh, hắn có phụ có mẫu, không cần Bùi Thanh Thù nhọc lòng lo lắng hôn sự. Bùi Thanh Thù thỉnh thoảng hỏi hắn một hai lần, Công Tôn Minh đều trả lời không khác mấy là còn chưa gặp được người thích hợp, chờ đến thời điểm rồi nói sau.
Nếu là nhi tử ở gia đình bình thường mà có thái độ như vậy đã sớm bị phụ mẫu mắng đến chết, thậm chí là trực tiếp bức hôn. Cũng may phụ mẫu của Công Tôn Minh vô cùng cởi mở, không hối thúc hắn, hoàn toàn để hắn tự quyết định, dù hắn đã vào độ tuổi mà phần lớn mọi người đều phải vội vàng thành thân.
Sau khi Bùi Thanh Thù đại hôn xuất cung thì không cần đến Trường Hoa điện đọc sách nữa, mấy thư đồng của hắn đương nhiên cũng sẽ đi chỗ khác.
Hổ nhi thì không cần phải nói, tuy nói bên Như Quy lâu đã có Lư Duy và Yến Tu ứng phó nhưng còn bên biệt viện thì một mình Hổ nhi tổng phụ trách, dường như mỗi ngày đều không thể thiếu hắn. Hơn nữa bản thân hắn cũng tính đến chuyện thi lấy công danh, cho nên mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mày.
Sau khi Công Tôn Minh rời khỏi Trường Hoa điện, vào Khâm Thiên Giám làm việc, chuẩn bị tương lai tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn.
Còn về Phó Húc, những năm gần đây hắn đã đậu đồng sinh và tú tài, đang chuẩn bị thi cử nhân. Dựa vào hiểu biết của Bùi Thanh Thù về Phó Húc thì chuyện hắn đậu cử nhân không phải là khó khăn quá lớn. Những đệ tử thế gia như Phó Húc, cho dù không đạt công danh cũng có thể tìm được chức quan thanh nhàn nhưng chí hướng của Phó Húc cao xa, nhất định sẽ không dừng bước tại đó.
Sau khi dùng xong bữa tối, Bùi Thanh Thù vẫn giữ thói quen luyện chữ nửa canh giờ như lúc trong cung. Thư pháp của Tống thị cũng rất tốt, ở bên cạnh hồng tụ thiêm hương[1], không khí cũng vô cùng hoà thuận.
[1] Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương
Vào lúc Bùi Thanh Thù viết chữ, Tống thị không tiện quấy rầy. Chờ sau khi hắn luyện chữ xong, lôi kéo Tống thị ra vườn tản bộ, rốt cuộc Tống thị mới không nhịn được hỏi hắn cảm nhận ngày đầu tiên đến Lễ bộ làm việc.
Bùi Thanh Thù thở dài: “Công việc phải làm không có quá nhiều nhưng mà quan viên lại có không ít, lại rất biết hưởng thụ. Ta là người mới đến, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể thay đổi tình trạng này.”
Kỳ thật vấn đề này không chỉ ở Lễ bộ, mà ở Lục bộ, thậm chí là toàn bộ triều đình đều tồn tại tình trạng này.
“Lúc trước, khi Tứ ca vừa mới đến Công bộ, huynh ấy đã thượng tấu lên phụ hoàng, đề nghị tinh giản[2] nhân viên làm việc ở Công bộ. Kết quả phụ hoàng sợ động đến gốc rễ của Công bộ nên không đao to búa lớn cải cách, chỉ trừng trị mấy đơn vị ăn không ngồi rồi mà thôi, cũng vì vậy Tứ ca bị chỉ trỏ mắng sau lưng rất nhiều năm.”
[2] Tinh giản: có thể hiểu là lược bớt cho tinh, gọn
Ở một ý nghĩa nào mà nói, Bùi Thanh Thù rất bội phục Tứ Hoàng tử có thể kiên trì nguyên tắc, không sợ đắc tội với người khác nhưng Bùi Thanh Thù hiểu rất rõ, bản thân không thể đi trên con đường ấy được.
“Đều nói tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa[3], điện hạ có thể ổn định vị trí của mình, đây mới là chuyện tốt.” Tống thị dịu dàng nói: “Còn vấn đề mà ngài nói không thể giải quyết trong ngày một ngày hai được nên ngài cũng đừng buồn rầu quá mức.”
[3] Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: có tiền thân là câu “Gia Cát Lượng tiền nhiệm ba đốm lửa” của điển cố Tam Quốc diễn nghĩa. Ý nói những người mới nhậm chức căn cơ chưa vững thường sẽ làm một số việc để khẳng định bản thân, giống như lấy lửa thiêu địch thắp sáng bản thân của Gia Cát Lượng.
“Nàng nói rất đúng, ta phải ổn định.” Bùi Thanh Thù biết rõ,