Edit: Trúc Uyển Nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Bởi vì Dư Văn Hoa là người Sơn Tây, đối với tình hình ở Sơn Tây tương đối hiểu biết, nên Bùi Thanh Thù dự định trạm thứ nhất sau khi xuất kinh đi ban sai là ở Sơn Tây.
Từ kinh thành đến Sơn Tây phải đi hơn một ngàn dặm đường, nhanh nhất cũng phải mười ngày mới tới được. Mà bình thường thi phủ ở địa phương được tiến hành vào tháng tư, nói cách khác, Bùi Thanh Thù phải nhanh chóng quyết định, nhanh chóng xuất phát.
Sau khi trong lòng có tính toán bước đầu, trước tiên Bùi Thanh Thù để người đi gọi ba vị thư đồng của mình tụ tập lại, thương nghị việc này.
Công Tôn Minh là người đầu tiên nói: “Điện hạ nhất định phải dẫn ta theo! Cả ngày ở trong Khâm Thiên Giám ta sắp buồn đến chết rồi!”
Phó Húc nhắc nhở hắn: “A Minh, ngươi đừng hồ nháo. Chuyến này điện hạ ra ngoài cũng không phải đi chơi đâu.”
“Ai hồ nháo? Ta cũng nghĩ là trên đường đi giúp điện hạ ra một vài chủ ý mà.” Công Tôn Minh tự tin nói: “Ta khác với điện hạ, điện hạ từ nhỏ lớn lên ở trong cung không biết giang hồ hiểm ác. Nhưng mà ta đã theo phụ mẫu ta đi qua mười mấy địa phương rồi, kinh nghiệm giang hồ rất phong phú!”
Nhưng mà Phó Húc vẫn không thấy yên tâm: “Khi đó ngươi mới bao nhiêu lớn chứ, đã qua vài năm rồi, sợ là tình hình ở những nơi đó đã khác trước rồi!”
“Cắt, không phải là ngươi muốn thi công danh, không thoát thân được, cho nên ghen ghét ta có thể đi cùng điện hạ ra kinh chứ gì.” Công Tôn Minh làm mặt quỷ nói: “Ta càng muốn đi, tức chết ngươi, lêu lêu.”
Bùi Thanh Thù bị dáng vẻ trẻ con của hắn chọc cười: “Đi, ta dẫn ngươi đi theo là được rồi, đừng có chọc tức A Húc nữa.”
Hổ tử vẫn yên lặng đột nhiên nói: “Ta cũng đi với điện hạ. Còn cả Ảnh vệ của Tuyền Cơ đường nữa, có bốn người đã huấn luyện tạm được rồi. Đến lúc đó cũng đi cùng với điện hạ, bảo vệ điện hạ chu toàn.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, cười cười nói: “Các ngươi đều ủng hộ ta đi à?”
Ba người đồng loạt gật đầu.
“Ta còn tưởng rằng sẽ có người không đồng ý đấy.
Dù sao Bùi Thanh Thù vừa mới xuất cung không được vài ngày, kinh nghiệm sống chưa nhiều, kinh nghiệm lại không đủ. Lúc này đã muốn ra khỏi kinh đi ban sai, tình hình ở địa phương phức tạp, không nói trước hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, kể cả an toàn của bản thân Bùi Thanh Thù, chỉ sợ cũng khó đảm bảo.
“Điện hạ không nề hà vất vả, muốn ra ngoài kiến công lập nghiệp, sao chúng ta lại phản đối được chứ.” Phó Húc nghiêm mặt nói: “Bây giờ điện hạ làm việc dưới tay người khác, khó tránh khỏi bó chân bó tay, sợ là khó có thể làm nên sự nghiệp. Không chỉ có thế, còn vô cùng dễ dàng đắc tội quyền quý trong kinh. Không bằng đi ra khỏi kinh, trời đất rộng lớn, quan viên địa phương lại không dám tùy tiện đắc tội với điện hạ, có lẽ càng thêm tùy cơ ứng biến. Nhưng mà chuyện an toàn là quan trọng nhất... Hổ nhi, mong rằng ngươi với Lục Thống lĩnh cẩn thận một chút, nhất định phải bảo vệ điện hạ chu toàn.”
Lục Thống lĩnh trong miệng Phó Húc, Họ Lục tên Tinh Dã, là người Bùi Thanh Thù tự mình lựa chọn ra Thống lĩnh Hộ quân phủ Hoàng tử trong số Cử nhân Võ lần trước.
Lục Tinh Dã này năm nay chừng hai mươi tuổi, cao tám thước, sức lực vô cùng lớn, là một tay kiếm tốt. Do xuất thân trong hàn môn, gia cảnh nghèo hèn, lại không khéo luồn lách, bởi vậy sau khi trúng cử một năm vẫn không được trọng dụng, mãi cho đến lúc được Bùi Thanh Thù chọn trúng. Trước khi dùng hắn, Bùi Thanh Thù cố ý để Yến Tu thông qua quan hệ với Như Quy lâu âm thầm tìm hiểu, kết quả đạt được là Lục Tinh Dã hoàn toàn chính xác có xuất thân trong sạch, có thể trọng dụng.
Lần này Bùi Thanh Thù đi ra ngoài, nếu muốn có được sự cho phép của Hoàng đế, nhất định phải mang theo mấy tên hộ vệ. Nhưng nếu như vậy thì số người đi theo lại nhiều thêm nữa... Bùi Thanh Thù, Công Tôn Minh, Hổ tử, Lục Tinh Dã và hộ vệ phủ Hoàng tử, lại thêm Dư Văn Hoa, còn có thái giám chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Bùi Thanh Thù, đoàn người của bọn hắn ít nhất cũng sẽ có mười người. Chẳng qua, tên Ảnh vệ cũng như ý nghĩa, đều giống như cái bóng yên lặng không một tiếng động đi theo chủ nhân. Cho nên bên ngoài nhìn vào thì cũng sẽ không có nhiều người như thế.
Chẳng qua Công Tôn Minh vẫn bận rộn chưa thấy yên tâm: “Đại phu đâu? Đường xá xa xôi, nhỡ đâu điện hạ... Phi phi phi, nhỡ đâu trong chúng ta có ai đau đầu nhức óc, vừa lúc ở rừng núi hoang vắng không có đại phu phải làm sao bây giờ?”
Bùi Thanh Thù buồn cười nhìn hắn nói: “Công Tôn phu nhân y thuật cao minh, ngươi không học được một hai à?”
“Sở học của mẹ ta, người bình thường không làm được đâu. Dược liệu đơn giản ta còn phân biệt được, nếu phức tạp hơn nữa... Ta không làm được đâu.”
Phó Húc trầm ngâm nói: “Đại phu của Phó gia, phần lớn tuổi tác đã cao, chỉ sợ không thích hợp đi theo. Nếu muốn tìm người trẻ tuổi, lại là đại phu đáng tin tưởng... Chỉ sợ là phải mượn người ở Chung gia.”
“Vẫn là do thời gian ta xuất cung quá ngắn, nhân thủ trên tay không đủ.” Bùi Thanh Thù thở dài nói với Phó Húc: “Lần này ngươi ở lại trong kinh thì thay ta làm chuyện này. Tìm kiếm mấy thiếu niên có thân thế trong sạch, để cho bọn hắn học chút y thuật, sau đó nuôi trong phủ Hoàng tử.”
Phó Húc vội vàng lĩnh mệnh, đồng ý.
Bùi Thanh Lương lớn hơn Bùi Thanh Thù bảy tám tuổi, ngây ngươi ở Lễ bộ đã nhiều năm cũng chưa từng nghĩ tới phải ra khỏi kinh khảo sát. Hắn không hiểu, một Hoàng tử được nuông chiều từ bé như Bùi Thanh Thù, sao lại nghĩ đến việc đi ra ngoài để làm kiếm khổ vào thân.
“Thập nhị điện hạ không cần phải đi đâu...” Nếu là thuộc hạ khác, Bùi Thanh Lương đã sớm nói giọng đâm chọc rồi, nhưng Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, lại là Hoàng tử được sủng ái, Bùi Thanh Lương không dám dùng giọng điệu tùy tiện nói chuyện với hắn: “Chuyện ở địa phương, địa phương sẽ có người chuyên báo lên, người cần gì phải giày vò bản thân, tự mình chạy xa như thế để xem xét?”
Bùi Thanh Thù biết, đối với loại người như Bùi Thanh Lương, ngươi giảng đạo lý với