Edit: Trúc Uyển Nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
So với Thục phi trên mặt hoàn toàn không có chút ý cười nào, mang dáng vẻ việc nghiêm túc thì khóe miệng Bùi Thanh Thù vẫn như cũ lộ ra ý cười ấm áp.
Nhưng hắn dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói cho Thục phi đáp án của mình: “Quốc thái dân an.”
Thục phi sững sờ: “Cái gì?”
Bùi Thanh Thù lặp lại một lần nữa: “Thứ nhi tử muốn là bốn chữ - Quốc thái, dân an.”
Thục phi trầm mặc một lúc rồi nói với Bùi Thanh Thù: “Nhưng mà tuổi ngươi còn nhỏ, mà các huynh trưởng của ngươi đã lăn lộn ở trong triều mấy năm rồi. Làm ấu tử ngươi nên ngoan ngoãn phụ tá huynh trưởng, đây mới là chuyện theo lẽ thường...”
“Mẫu phi muốn ta phụ tá cho Tứ ca à?” Bùi Thanh Thù cũng không có gì để giấu diếm với Thục phi: “Ta nghĩ chung quy thì người không đến mức bảo ta đi trợ giúp phe đại ca chứ.”
“Cái này... Mẫu phi cảm thấy Tứ ca của ngươi cũng không tệ mà. Khi ngươi còn bé không phải ngươi thân với Tứ ca nhất à?” Bởi vì lúc trước Bùi Thanh Thù còn chưa đại hôn nên không được làm việc gì ra hồn, mặc kệ dáng vóc của hắn có cao lớn bao nhiêu thì Thục phi luôn cảm thấy hắn vẫn là một đứa bé, cho nên với những chuyện có quan hệ đến việc đoạt đích này, Thục phi rất ít, thậm chí gần như từ trước đến này không nói ở trước mặt Bùi Thanh Thù. Có nhắc đến cũng là để cho hắn cố gắng rời xa nhưng tranh đấu này, không nên dính vào, kể cả việc không nên tùy tiện đứng ở đội ngũ của Tứ Hoàng tử.
Nhưng bây giờ nhìn Bùi Thanh Thù càng ngày càng có chủ kiến của riêng mình, Thục Phi bắt đầu luống cuống. Nàng dần dần ý thức được, hài tử mà mình nhìn lớn lên đã còn không là hài tử nữa rồi.
Bùi Thanh Thù cười khổ nói: “Tứ ca đúng thì rất tốt, nhưng mà mẫu phi cũng biết rồi mà, nguyên nhân năm đó vì sao huynh ấy chậm chạp không chịu cưới vợ? Mẫu phi có còn nhớ hay không, năm đó Lệ phi xảy ra chuyện, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía, người đã cầu Vinh nương nương thế nào...”
Thục phi run lên, sau một lúc lâu mới không xác định mà hỏi thăm: “Cho nên... Ngươi muốn... Dựa vào chính mình?”
Bùi Thanh Thù không gật đầu cũng không lắc đầu, mà hỏi lại Thục phi: “Mẫu phi nghĩ thế nào?”
Thật ra coi như Thục phi không hỏi, sớm hay muộn gì thì Bùi Thanh Thù cũng nói với Thục phi. Dù sao Phó gia là gia tộc lớn, Phó Húc và Phó Thất cô nương đều là tiểu bối, chỉ có sự ủng hộ của bọn họ thì còn xa cũng chưa đủ. Muốn cho toàn bộ Phó gia đều chính thức ra sức cho Bùi Thanh Thù, còn phải có Thục phi mở miệng mới được.
Ánh mắt Thục phi phức tạp nhìn hắn nói: “Thù nhi, ngươi là một đứa nhỏ tốt. Nhưng mà con đường này quá mệt mỏi, mẫu phi... Mẫu phi đau lòng ngươi.”
Thật ra Phó gia đã sớm hưng thịnh dựa vào cái gọi là công lao trợ giúp Hoàng đế lên ngôi. Gần như vào lúc mỗi triều Hoàng đế còn tại vị, Phó gia đều thông gia với một vị Hoàng tử, sau đó bên trong các Hoàng tử chọn ra một người đẩy lên Đế vị, từ đó đảm bảo quyền lực của Phó gia trong triều. Năm đó Hoàng đế nạp Thục phi làm Trắc phi là cũng có hi vọng ít nhiều đạt được sự trợ giúp từ Phó gia.
Nhưng mà bây giờ ngoại trừ Bùi Thanh Thù, Tứ Hoàng tử cũng cưới nữ nhi Phó gia. Cho nên đến cùng là Phó gia muốn ủng hộ Tứ Hoàng tử hay là Bùi Thanh Thù, trước mắt còn rất khó nói.
Nhưng nếu Thục phi chịu mở miệng thì mọi việc cũng sẽ khác đi.
“Mẫu phi, người ở hậu cung đã nhiều năm có lẽ có chỗ không biết. Bây giờ trên dưới triều đình tệ nạn kéo dài đã lâu, loạn trong giặc ngoài quả thực làm cho người ta lo lắng. Nếu như Tứ ca có tài trị quốc thì ta nhất định sẽ dốc sức phụ tá nhưng nhi tử không thể gửi gắm hi vọng của mình đặt trên người khác được. Cho nên ta không thể không chuẩn bị tốt phương án khác, để ngừa vạn nhất...”
Thục phi chầm chậm gật đầu nói: “Ngươi nói cũng có lý. Cho dù Tứ ca của ngươi tốt, nhưng cuối cùng vẫn là người ngoài. Đến lúc mấu chốt, ngươi vẫn phải dựa vào mình.”
Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa. Lúc trước Lệ phi xảy ra chuyện, vốn là chuyện rất bất lợi với Bùi Thanh Thù, nhưng thông qua việc này có thể khiến cho Thục phi sinh ra lòng đề phòng với Vinh Quý phi, từ đó tách ra cũng là một chuyện tốt. Nếu không cho tới giờ chỉ sợ Thục phi vẫn khăng khăng giúp mẹ con Vinh Quý phi đấy.
“Nhưng mà tuổi ngươi còn nhỏ, căn cơ trong triều vẫn rất cạn. Ngươi phải đồng ý với mẫu phi, nhất định khi làm việc không được nóng vội lập công, nhất định phải vững vàng, ổn định làm việc. Về phần Tứ ca của ngươi, cũng không thể trở mắt với hắn...”
“Mẫu phi yên tâm, những điều này nhi tử đều ghi nhớ.”
Thật ra Bùi Thanh Thù biết, Thục phi đối với hắn là một mảnh Từ mẫu chi tâm[1], chỉ mong hắn có thể bình an khỏe mạnh, cơ bản không cầu sau này Bùi Thanh Thù được đại phú đại quý, có thể làm cho nàng được hưởng lây gì cả.
[1] Từ mẫu chi tâm: Tấm lòng mẹ hiền.
Nhưng có mấy lời, Bùi Thanh Thù vẫn phải nói rõ ràng.
“Nếu có một ngày, nhi tử thất bại, nhi tử tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến mẫu phi.”
Thục phi cau mày nói: “Ngươi nói cái gì thế! Ngươi...”
Thục phi còn chưa nói xong, Bùi Thanh Thù đã nói tiếp: “Nhưng nếu thành công, chắc chắn ta sẽ kính người làm Thái hậu.”
Thục phi giật mình, sau một lúc lâu mới nói: “Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng nhất là ngươi phải bình an. Thù nhi, ngươi có hùng tâm tráng chí là tốt, nhưng mà mẫu phi thật sự lo lắng cho ngươi. Những huynh trưởng kia của ngươi, ai cũng không phải là đèn cạn dầu đâu...”
Bùi Thanh Thù chịu thiệt là thiệt thòi ở chỗ hắn là con thứ, với tuổi của hắn, nhưng năm gần đây hắn chỉ có thể ẩn nấp ở chỗ tối, trơ mắt nhìn những huynh trưởng kia đấu đá nhau.
Nhưng đó cũng là chỗ tốt. Ít nhất bây giờ hắn cũng không giống Tam Hoàng tử bị người ta ám toán, còn có được một thân thể khỏe mạnh và tương lai mở rộng.
Bây giờ Bùi Thanh Thù chỉ hi vọng, thời gian Hoàng đế để lại cho hắn, có thể nhiều thêm một chút nữa...
“Mẫu phi đừng sợ, chủ yếu là do ta còn trẻ thôi, nhóm hoàng huynh cũng sẽ không coi ta là kình địch. Chờ bọn hắn đấu đá với nhau vài năm, sau khi tiêu hao cả sức lực và thực lực thì là thời cơ tốt cho nhi tử phát huy khát vọng. Chỉ cần... Thân thể của phụ hoàng có thể chịu đựng được.”
Thục phi tỉnh táo nghĩ kỹ lại, trừ việc bị xếp vào thế yếu, các phương diện khác của Bùi Thanh Thù đúng là không kém hơn so với các hoàng tử khác.
Hắn nói không sai, chỉ cần thân thể của Hoàng đế khỏe mạnh...
“Về chuyện này, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Vài năm nay Hoàng thượng vô cùng chú trọng đạo dưỡng sinh, trẻ hơn nhiều so với trước đây đấy. Trừ khi có người mưu đồ làm loạn, nếu không hắn cũng không đến mức sớm như vậy đã... Ngươi đó vẫn nên làm tốt chuyện trước mắt đi đã, đi từng bước một, đừng cố gánh những trách nhiệm nặng nề quá, nghĩ đến những chuyện xa như vậy.”
Bùi Thanh Thù biết