Edit: Trúc Uyển Nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Lúc Bùi Thanh Thù hao hết tâm tư vào việc đoạt đích thì hai mẫu tử Tứ hoàng tử và Vinh Quý phi cũng không nhàn rỗi.
Sau khi Tứ hoàng tử ra cung xây phủ ở năm Diên Hòa thứ mười sáu, trong tám năm này, hắn gần như đều dốc lòng vào công vụ. Ngay cả thi họa trước kia hắn thích nhất, bây giờ cũng ít đụng vào.
Hắn đã cải cách và chỉnh đốn công trình thủy lợi của cả nước, trọng dụng các nhân tài trẻ tuổi, cải tiến trang bị vũ khí của Đại Tề. Nghe Thất hoàng tử nói, Tứ hoàng tử còn đang dẫn người nghiên cứu và phát triển quân khí kiểu mới, hiện tại đã có chút thành quả.
Nhưng mà nghiên cứu và chế tạo súng ống đạn dược, đương nhiên là cần một khoản lớn tiền bạc. Tứ hoàng tử đã xin qua Hộ bộ nhưng một phân tiền cũng không lấy được. Tứ hoàng tử không còn cách nào chỉ có thể cắt giảm nhân viên nhàn tản ở Công bộ, giảm bớt chi tiêu nội bộ, đồng thời nghiêm tra các hạng mục chi phí phí tổn của các công trình, không cho tham quan ô lại có cơ hội ở giữa kiếm lời riêng.
Trước kia việc tu kiến lăng tẩm, tu sửa cung điện mấy công trình dạng này đều là những việc có thể kiếm tiền nhất, người người đều tranh nhau đi làm. Nhưng từ sau khi Tứ hoàng tử đến Công bộ, mấy công trình này rốt cuộc cũng không còn béo bở gì có thể kiếm chác. Bởi vậy, đám quan chức Công bộ và các ngành liên quan cũng giảm bớt sự tích cực trong công việc rất nhiều. Nhưng do Tứ hoàng tử đốc thúc xuống, tổng thể vẫn duy trì được.
Vì Tứ hoàng tử ra sức biểu hiện, từ đầu hắn là Chính Lục phẩm Công bộ Chủ sự, bây giờ đã thăng lên làm Từ Nhị phẩm Công bộ Thị lang, coi như có phẩm cấp tương đương với Tam hoàng tử.
Chỉ có điều Công bộ rốt cuộc cũng không thanh quý bằng Lễ bộ, hơn nữa Tứ hoàng tử tính tình bộc trực dễ đắc tội với người khác, uy vọng của hắn ở trong triều còn lâu mới bằng Tam hoàng tử được.
Vì thế Vinh Quý phi không ít lần oán trách hắn, nói Tứ hoàng tử làm việc quá thẳng tay, không hiểu nhân tình, không thể đi được đường dài.
Mới đầu Tứ hoàng tử còn không thèm để ý, khăng khăng theo ý mình, gần như đắc tội với những người hắn từng quen biết vài lần.
Chẳng qua một thời gian sau, hắn phát hiện lời Vinh Quý phi cũng có đạo lý. Tới vị trí của hắn bây giờ, trừ chuyện quản lý ở Công bộ ra, còn phải cùng Lục bộ và các ngành khác hợp tác.
Nếu quan hệ nhân mạch của Tứ hoàng tử làm không tốt cũng dễ bị ăn thiệt ngầm.
Trong lòng Tứ hoàng tử cũng nghĩ muốn thay đổi, nhưng tính của hắn từ nhỏ đã bộc trực như thế rồi, há miệng ra rất dễ đắc tội với người ta, quả thực là viết bốn chữ “Bất cận nhân tình”[1] lên mặt.
[1] Bất cận nhân tình: Không nể mặt người thân.
Hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi là một người trưởng thành rồi, muốn thay đổi tính cách của mình thật sự không dễ dàng gì.
Vì thế Vinh Quý phi đã nghĩ cho hắn một biện pháp là để cho Tứ hoàng tử đi học Phật pháp. Cho nên lúc nào trên cổ tay của Tứ hoàng tử cũng có mấy chuỗi Phật châu, trước khi nói chuyện thì niệm nhiều thêm hai câu Phật, dù thế nào cũng có thể biến mất một ít mũi nhọn.
Nhưng mà trong lòng Tứ hoàng tử không tin Thần Phật chút nào cả.
Nếu như Thần Phật thật sự tồn tại, vậy thì hắn cũng là người đã bị Thần Phật vứt bỏ. Nếu không thì sao vào đêm hôm ấy của nhiều năm trước, khi hắn đau khổ cầu xin vô số lần, vì sao Thần Phật lại không đáp lại hắn một chút nào?
...
Bùi Thanh Thù vừa hỏi sao Tứ hoàng tử đột nhiên lại nghĩ đến chuyện học Phật pháp thì nghe phía sau truyền đến giọng nói của nữ tử: “Thập nhị điện hạ.”
Bùi Thanh Thù quay đầu lại xem, người tới là Tả tam cô nương.
Nàng hình như uống hơi nhiều, trên hai gò má trắng nõn hiện lên hai rặng mây hồng.
Bùi Thanh Thù nhíu mày, phân phó với Tiểu Đức tử ở bên cạnh: “Tả cô nương đi nhầm đường, Tiểu Đức tử, ngươi đưa nàng về đi.”
Tiểu Đức tử vừa muốn trả lời, đã nghe thấy Tả Tam cô nương quyết đoán nói: “Ta không đi nhầm. Ta chỉ là có vài lời muốn nói với Thập nhị điện hạ.”
Bùi Thanh Thù nhìn các huynh đệ đã trò truyện khí thế ngất trời ở một bên, thấy bọn họ đều không chú ý tới tình huống bên này mới hơi yên lòng.
Sau khi dùng lưng ngăn cản tầm mắt của bọn hắn, Bùi Thanh Thù khẽ nói với Tả tam cô nương: “Mời cô nương nói.”
“Thập nhị điện hạ, ngài khẩn trương như vậy làm gì?” Tả Tam cô nương cười cười, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Ta chỉ muốn nói... Xin ngài nhất định đối xử tốt với Chung muội muội. Đừng bởi vì nàng là Trắc phi của ngài mà coi khinh nàng... Ngài có thể đồng ý với ta không?”
“Đây là hiển nhiên.” Bùi Thanh Thù nói mà không cần nghĩ: “Tả cô nương yên tâm đi.”
Tả Tam cô nương gật đầu, được tỳ nữ đỡ loạng choạng mà đi.
Bùi Thanh Thù luôn cảm thấy, Tả tam cô nương cứ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện. Có lẽ cái chết của vị hôn phu là đả kích quá lớn với nàng, bây giờ nàng giống như càng ngày càng không cố kỵ lễ pháp thế tục.
Lúc Bùi Thanh Thù đang lo âu nhìn theo bóng lưng Tả tam cô nương, bỗng nhiên có người vỗ vào bả vai Bùi Thanh Thù từ phía sau lưng.
Bùi Thanh Thù quay lại phát hiện hóa ra là Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Bùi Thanh Thù nói: “Tâm tình của Thập nhị điện hạ, ta có thể hiểu được. Nhưng mà ngươi may mắn hơn so với ta một chút, ít nhất Tả tam cô nương còn không lập gia đình, nàng vẫn chờ ngươi.”
Bùi Thanh Thù theo bản năng sợ run cả người – hắn cũng không cảm thấy Tả tam cô nương không lập gia đình là vì hắn!
“Tứ ca, người tuyệt đối đừng nói những lời này. Ta với Tả tam cô nương là chuyện không thể nào. Ta cũng hi vọng nàng sớm lấy chồng, tìm được hạnh phúc của mình.”
Nhưng mặc kệ Bùi Thanh Thù giải thích thế nào, dường như Tứ hoàng tử chỉ tin tưởng vào những gì hắn nhìn thấy: “Thập nhị đệ, ngươi đừng tự lừa gạt mình. Chuyện tình cảm không giấu được đâu.”
Bùi Thanh Thù: “...”
Hắn vẫn nên ngậm miệng là được!
Sau khi tân khách tan, lúc Bùi Thanh Thù trở về động phòng, Chung thị đã đổi thường phục, đang xem sách.
Hắn có chút xin lỗi nói: “Để cho ngươi chờ lâu à?”
“Không việc gì”. Chung thị buông sách ra, dịu dàng cười nói: “Mặc kệ chờ điện hạ bao lâu ta đều nguyện ý.”
Nàng nói