Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Bùi Thanh Thù cảm thấy, bây giờ hắn ở Lễ bộ, mỗi ngày đều đang rèn luyện kỹ xảo của mình.
Lúc đối mặt với các đồng liêu quan tâm đến tình trạng sức khoẻ mình, Bùi Thanh Thù nhất định phải giả vờ dáng vẻ như mơ hồ, nói khoảng thời gian trước có thể là mình bị mệt mỏi quá mức cho nên mới bị ngã bệnh.
Khi đối mặt với Tam hoàng tử, Bùi Thanh Thù nhất định phải thể hiện ra dáng vẻ không biết gì về chuyện gian lận hết, vẫn đối đãi như thường với Tam hoàng tử.
Cuối cùng, Bùi Thanh Thù cũng nhịn được đến ngày yết bảng[1] thi hội.
[1] Yết bảng: Công bố kết quả thi.
Thành tích vừa có, Hoàng đế lập tức hạ chỉ, tróc nã toàn bộ quan chủ khảo, phó giám khảo và quan viên liên quan ở Lễ bộ về quy án.
Chỉ trừ Trung thân vương cáo ốm.
Hoàng đế mềm lòng nghĩ mình chỉ còn có hai đệ đệ, thật sự không đành lòng để Trung thân vương đang mắc bệnh phải vào đại lao.
Ngay từ đầu thật ra Trung thân vương là giả vờ bị bệnh, nhưng hắn ngẩn người ở trong vương phủ, càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, dần dần thật sự bị bệnh.
Bùi Thanh Thù đã đi qua thăm, chỉ có thể nói nếu như Trung thân vương giả bệnh, vậy coi như hắn không làm vương gia cũng có thể đi làm con hát được.
Về phần Bùi Thanh Thù, thân là Lang trung Ti chế tư, hắn cũng tượng trưng bị bắt vào Đại lao Hình bộ.
Chẳng qua có Hoàng đế chiếu cố, đãi ngộ của Bùi Thành Thù rất tốt. Không chỉ có một mình một phòng giam không nói, mà bên trong phòng giam còn được quét dọn rất sạch sẽ, đồ ăn cũng vô cùng mới mẻ ngon miệng, còn có người nghiệm độc thử đồ ăn cho riêng hắn.
Lúc Công Tôn Minh tới thăm Bùi Thanh Thù, vô cùng đắc ý nói: “Thế nào điện hạ, quẻ ta tính được vẫn rất chuẩn đó!”
Cách song gỗ, Bùi Thanh Thù lườm hắn một cái, tức giận nói: “Ta thà rằng ngươi tính không chính xác!”
Tuy nói cuối cùng Bùi Thanh Thù chắc chắn không có việc gì, nhưng mà chẳng ai nguyện ý đi vào nhà giam một vòng cả. Dù sao trong tù có thoải mái thì vẫn là nhà tù, kém xa so với nhà mình.
“Thật ra nếu điện hạ muốn miễn tai ương lao ngục, hoàn toàn có thể quân pháp bất vị thân[2] ra mặt tố giác Tam hoàng tử.” Công Tôn Minh bĩu môi nói: “Nhưng mà nếu Hoàng thượng tính toán bảo điện hạ giấu đi, vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.”
Công Tôn Minh nói không sai, nếu Bùi Thanh Thù muốn mượn án này để xuất đầu lộ diện thì hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa của mình để vạch trần Tam Hoàng tử làm việc thiên tư làm rối loạn kỷ cương.
Nhưng Hoàng đế lo lắng án này liên lụy quá lớn, sẽ kết thù cho Bùi Thanh Thù, thậm chí còn khó làm nhận tội, cho nên mới bảo Bùi Thanh Thù cứ ẩn đi trước, để Hoàng đế và Tứ hoàng tử ra mặt tra án, chỉ cần cuối cùng có thể chứng minh Bùi Thanh Thù trong sạch là được.
“Phụ hoàng cũng là muốn tốt cho ta, chuyện này không nhắc lại nữa. Ngươi mau nói cho ta biết, án tử tiến hành tới đâu rồi?”
“Điện hạ cũng quá nóng vội rồi!” Công Tôn Minh buồn cười nói: “Ngài mới vào đây có nửa ngày thôi, có thể tra ra cái gì chứ? Ta nghe nói sau khi thánh chỉ truyền xuống, Tứ Hoàng tử đã bị Hoàng thượng truyền vào cung, hai người thảo luận một lúc lâu. Cho nên Tứ Hoàng tử vừa làm việc với Hình bộ không lâu, có chỉnh lý xong chưa còn khó nói đấy.”
“Ài, xem ra đêm nay phải ở phòng giam cả đêm rồi.” Bùi Thanh Thù quay đầu nhìn bụi bẩn trong nhà tù, ỉu xìu nói: “Đêm dài đằng đẵng, hay là ngươi ở lại bồi ta nhé?”
“Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi, vi thần có việc cáo lui trước.” Công Tôn Minh rõ là muốn chuồn đi: “Đúng rồi, a Húc và a Duyệt bảo ta chuyển lời với ngài nói lần này bọn họ là thí sinh thi hội, thân phận mẫn cảm, cho nên sẽ không qua đây thăm điện hạ, xin ngài đừng trách tội bọn họ.”
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Đã biết, lăn đi!”
Công Tôn Minh vừa đi không lâu thì Tống thị lại tới nữa.
Thấy dáng vẻ của nàng lã chả chực khóc, Bùi Thanh Thù vội nói: “Chiêu Bình, đừng khóc. Nàng lại đây, ta có lời muốn nói với nàng.”
Lúc này Tống thị mới ngừng nước mắt, sáp lại gần bên người Bùi Thanh Thù.
“Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ không có việc gì đâu. Mấy ngày thi hội vừa rồi, không phải căn bản là ta không đi sao? Chuyện của bọn hắn về cơ bản ta cũng không lẫn vào, Tứ ca sẽ trả lại trong sạch cho ta, hỉ phải ở lại phòng giam hai ngày thôi, không bao lâu ta lập tức có thể về nhà.”
Tống thị ngẫm nghĩ cảm thấy Bùi Thanh Thù nói cũng có đạo lý. Phu quân nhà mình là dạng người gì, Tống thị cũng biết rõ ràng. Tống thị tin tưởng Bùi Thanh Thù nhất định sẽ không tham dự vào chuyện gian lận.
Hơn nữa từ nhỏ Bùi Thanh Thù đã có quan hệ tốt với Tứ Hoàng tử, có lẽ Tứ Hoàng tử sẽ nhanh chóng thả Bùi Thanh Thù ra thôi.
“Sau khi trở về, nàng thay ta chuyển lời cho Chung thị và Nam Kiều bảo nhóm các nàng cũng không cần lo lắng cho ta.” Bùi Thanh Thù dặn dò: “Lúc ta không có ở trong phủ, các nàng cố gắng đừng ra khỏi cửa. Người bên ngoài nói cái gì cũng không cần để trong lòng, ngàn vạn lần không cần bởi vì lo lắng cho ta mà làm ra việc gì ngốc nghếch.”
Tống thị nhịn không được lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng mà chẳng lẽ chúng ta cứ cái gì cũng không làm, trơ mắt nhìn điện hạ chịu khổ trong nhà lao à?”
“Nàng cứ nghe ta đi, các nàng việc gì cũng không cần làm, chỉ cần an tâm chờ ta chính là sự trợ giúp lớn nhất với ta rồi.” Bùi Thanh Thù quay đầu lại, ý bảo Tống thị nhìn qua chỗ hắn đang ở: “Hơn nữa phụ hoàng đã sai người đặc biệt chiếu cố ta. Nếu có chuyện gì thì ta cũng có biện pháp để cho người ta báo cho các nàng. Nếu như ta không tìm nàng, thì nàng cũng đừng đến đây.”
“Được, ta đều nghe theo điện hạ.” Ánh mắt Tống thị kiên định tỏ rõ quyết tâm với hắn: “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ ổn định phủ Hoàng tử.”
Bùi Thanh Thù cười với nàng, ấm áp nói: “Vất vả cho nàng rồi, Chiêu Bình.”
...
Sau khi nếm qua đồ ăn Tống thị mang đến, từ giờ tới lúc đi ngủ vẫn còn sớm. Bùi Thanh Thù nhàn rỗi nhàm chán vừa định hỏi ngục tốt có thể thay hắn tìm một quyển sách để giết