Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Tứ Hoàng tử nghe xong, nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thù không nói lời nào, đến khi trong lòng Bùi Thanh Thù sắp mọc nấm, không nhịn được hỏi hắn: “Tứ ca, làm sao vậy? Đệ nói cái gì sai sao?”
“Không có, chỉ là ta nghĩ, tuy rằng ta tin tưởng đệ trong sạch nhưng dù sao hiện tại đệ thân hãm nhà lao. Nếu vô duyên vô cớ, ta gọi lão Thập nhất đến nói chuyện, lỡ như án này thật sự có liên quan đến lão Thập nhất, đến lúc đó ngược lại chỉ sợ đối với đệ càng thêm bất lợi.”
Bùi Thanh Thù giống như được khơi thông đầu óc, vội nói: “Tứ ca nói đúng, là đệ quá sơ suất.”
Do hắn nghĩ bản thân mình có Hoàng đế chống lưng, không sợ bị cuốn vào án này nên muốn giúp đỡ mau chóng điều tra rõ chân tướng nhưng lại nhất thời nóng vội, đã quên tránh hiềm nghi.
Không còn cách nào khác, nếu bản thân đã ở Lễ bộ, hắn không thể không cố kỵ rất nhiều chuyện.
Tứ Hoàng tử vỗ vỗ bả vai Bùi Thanh Thù nói: “Tâm trạng của Thập nhị đệ ta có thể hiểu được nhưng mà vẫn phải chờ sau khi ta chứng minh đệ trong sạch đã, rồi đệ lại đến giúp đỡ ta điều tra án.”
Bùi Thanh Thù gật đầu liên tục.
---
Sau khi tiễn Tứ Hoàng tử, Bùi Thanh Thù trở lại phòng giam, ăn không ngồi rồi nên hắn lại nằm suy nghĩ về chuyện này một lát, sau đó chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nói nhà tù hắn ở vô cùng sạch sẽ nhưng cho dù có sạch sẽ đến đâu vẫn là nhà tù. Đêm nay Bùi Thanh Thù ngủ không ngon một chút nào, không biết đã tỉnh lại bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng chờ đến hừng đông.
Buổi sáng ngày thứ hai, lúc Bùi Thanh Thù đang ăn sáng thì Thất Hoàng tử đến thăm hắn.
“Ồ, thức ăn cũng không tệ đấy.” Thất Hoàng tử nhìn ngục tốt bên cạnh nói: “Có thể cho ta thêm bộ chén đũa không?”
Bùi Thanh Thù chế giễu hắn: “Bớt làm phiền người ta đi, không phải đồ ăn trong phủ của huynh tốt hơn nhiều so với chỗ của đệ à?”
“Không giống nhau mà, đời này ta còn chưa ăn cơm trong lao đâu, đúng lúc có thể trải nghiệm một chút.”
Bùi Thanh Thù nhìn ngục tốt mở dây xích để Thất Hoàng tử đi vào, trong lòng bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Thất ca, huynh có thể nghiêm túc một chút không, huynh có biết bởi vì phạm vào tội gì mà đệ phải vào ngục không?”
“Biết chứ.” Thất Hoàng tử làm ra vẻ mặt chẳng sao cả: “Tội làm rối kỉ cương thôi.”
“Tội làm rối kỉ cương mà còn bảo thôi à, nói thật nhẹ nhàng. Bây giờ không giống với lúc huynh chép trộm bài thi của đệ khi còn ở Trường Hoa điện. Huynh gióng trống khua chiêng đến thăm đệ như vậy, huynh không sợ bị liên luỵ sao?”
Thất Hoàng tử dường như chưa từng nghĩ đến điều này: “Có sao, người như đệ mà làm rối kỉ cương gì chứ? Trước kia ta muốn sao chép sách luận của đệ, đệ lại che kỹ muốn chết, để ta phải tự mình làm. Loại người giống như đệ sao có thể dính dáng vào tội làm rối kỉ cương kia…”
Bùi Thanh Thù không nhịn được lắc lắc đầu, hắn thật đúng là hết cách với vị Thất ca đầu óc đơn giản này.
“Ca, cảm ơn huynh tin tưởng đệ như vậy.” Bùi Thanh Thù dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, “Đến đây, thưởng cho huynh một hạt đậu phộng.”
“Ôi, đệ ăn như vậy không thú vị chút nào, nhìn ta này.” Thất Hoàng tử nói, trực tiếp dùng tay bóc một hạt, sau đó tung lên không trung, rồi dùng miệng tiếp lấy, tự bản thân chơi vô cùng vui vẻ.
Bùi Thanh Thù nhìn trong chốc lát, đến lúc hắn ăn xong bữa sáng, thấy Thất Hoàng tử còn ở chỗ này chơi đùa, rốt cuộc Bùi Thanh Thù không thể nhìn tiếp nữa.
“Thất ca, hôm nay huynh đến hẳn là nói dối Công bộ phải không? Huynh không có gì quan trọng cần nói với đệ à?”
“Không có, ta chỉ là đến thăm đệ thôi.” Thất Hoàng tử vừa nhai đậu phộng vừa nói: “Đừng nói nữa, nhân duyên của tên tiểu tử đệ thật đúng là không tệ. Tối hôm qua ta vừa nghĩ đến, kết quả nghe người ta nói rằng không có lệnh cấm đến thăm đệ. Vì vậy ta lập tức tới tìm Tứ ca đi cửa sau nên sáng nay mới có thể là người đầu tiên đến thăm đệ.”
“Phía sau còn có người khác xếp hàng sao?”
“Có, nghe nói Nhị Hoàng tử và Dung Phò mã cũng muốn vào thăm đệ. Còn có thân thích Lâm gia của đệ…”
Bùi Thanh Thù nghe xong, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu. Quả thật hắn ngồi ngây ngốc trong tù đến phiền muộn nhưng bạn bè thân thích cứ lần lượt thay nhau đến thăm một lần, cảm giác cũng thật là kỳ quái.
“Thất ca, chút nữa khi huynh đi ra ngoài, tiện thể giúp đệ chuyển lời đến Tứ ca một tiếng. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng cho người vào thăm hỏi đệ.”
“Vì sao? Đệ biết không, chỗ đệ đang ngồi chính là “phòng chữ Thiên số 1” của đại lao Hình bộ, ta thật vất vả mới thương lượng được với lão Bát. Ngoại trừ đệ ra thì không có ai được người thân thăm hỏi đâu.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy Thất Hoàng tử cũng thật là ngây thơ, hắn thật sự cho rằng nếu không có Hoàng đế ở đằng sau bày mưu tính kế thì Bát Hoàng tử sẽ sắp xếp chỗ tốt như thế cho Bùi Thanh Thù ư?
Mặc dù nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Bùi Thanh Thù không phải là người lắm miệng nên quay lại với chủ đề thăm tù.
“Dù sao đệ là đang ngồi tù, không phải chuyện vinh quang gì, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn. Hơn nữa giống như huynh nói, đệ là người trong sạch, chắc cũng không bao lâu nữa là được ra ngoài thôi.”
Thất Hoàng tử nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vì thế đồng ý thay Bùi Thanh Thù truyền lời.
Buổi chiều, Bùi Thanh Thù lại bị đưa đến phòng thẩm vấn hỏi chuyện nhưng người thẩm vấn hắn lại không phải Tứ Hoàng tử, mà là một quan viên trong Hình bộ. Trùng hợp chính là sau khi Bùi Thanh Thù thành hôn không lâu đã từng gặp hắn một lần trong phủ của Tống Nghiêu.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ này cho nên thái độ của đối phương đối với Bùi Thanh Thù rất tốt. Sau khi hỏi những vấn đề vặt vãnh bình thường thì cho Bùi Thanh Thù quay trở về.
Bùi Thanh Thù ở lại đại lao đến ngày thứ ba, Tứ Hoàng tử mang đến cho hắn một tin tức tốt - hơn mười thí sinh liên quan đến vụ án, có ba