Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Lục Ngạc sinh vào năm Duyên Hoà thứ mười, vốn là một cô nhi. Năm Duyên Hoà thứ mười sáu, phu nhân Mạnh thị của Lư Duy ở Hà Gian [1] mua Lục Ngạc.
[1] Hà Gian là một thị xã thuộc địa cấp thị Thương Châu, tỉnh Hà Bắc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Duyên Hoà năm thứ hai mươi, sau khi phu thê Lư Duy hồi kinh, Mạnh thị liền đưa Lục Ngạc vào Như Quy lâu, học tập làm sao để thu thập tin tức.
Cùng được đưa vào Như Quy lâu còn có thêm bốn nữ hài nữa, biểu hiện của Lục Ngạc là tốt nhất. Cho nên sau ba năm, Lục Ngạc lại được đưa đến Toàn Cơ đường, chịu sự dạy dỗ của lão sư nhiều kinh nghiệm.
Năm trước, Lục Ngạc thuận lợi ẩn núp ở Hề Hoan lâu. Tuy nàng tuổi còn trẻ, nhưng lại được coi là nữ tử có địa vị cao nhất dưới trướng của Bùi Thanh Thù. Cho nên Công Tôn Minh mới có thể để nàng trở về Toàn Cơ đường một thời gian để đào tạo người mới.
Đương nhiên Lục Ngạc nói được.
Sự vụ trong Toàn Cơ đường vốn chủ yếu do Triệu Hổ phụ trách, nhưng mà sau khi Triệu Hổ vào Thần Cơ doanh, phải thường xuyên đến trong quân thao luyện, không thể thoát thân được.
Vừa lúc gần đây Công Tôn Minh có thời gian rảnh, xem như tạm thời tiếp nhận các công việc có liên quan của Toàn Cơ đường.
…
Còn bên Hà Bắc, sau khi nhóm người Bùi Thanh Thù tế bái Lục Hoàng tử xong, liền chuẩn bị hồi kinh.
Nếu đổi lại là địa phương khác, chắc chắn tiểu Thập tứ còn muốn ở lại dạo chơi thêm mấy ngày. Nhưng mà nơi như Hoàng lăng, cho dù muốn dạo chơi cũng không có gì để ngắm nghía. Cho nên đối với quyết định lập tức hồi kinh, Thập tứ không có bất kỳ ý kiến gì, ngoan ngoãn đi theo hai ca ca lên đường trở về. Nhưng khi trên đường trở về, cũng không hề thuận lợi.
Đi được nửa đường thì nhóm người của Bùi Thanh Thù gặp phải sơn tặc chặn đường.
Cũng may võ công của nhóm sơn tặc này không cao, căn bản là không bằng những hộ vệ được huấn luyện của Tố vương phủ.
Tuy rằng số lượng sơn tặc không ít, chừng năm sáu mươi người, nhưng sau khi trải qua một hồi chém giết, hộ vệ của Bùi Thanh Thù và Cửu Hoàng tử vẫn thuận lợi giải quyết nhóm hỏa sơn tặc này.
Lục Tinh Dã trở về bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, nhóm sơn tặc có khoảng năm mươi người, chết mười ba người, bắt sống sáu người, còn những sơn tặc khác thấy tình hình không ổn nên đã bỏ chạy, có cần dẫn người đuổi theo không?”
Bùi Thanh Thù nói: “Không cần đuổi theo. Trông chừng sáu tên kia cho thật chặt, bỏ đói hai ngày, đến lúc đó bổn vương muốn tra hỏi bọn họ chút chuyện.”
Tuy rằng đi theo bọn họ có năm mươi sáu mươi hộ vệ, nhưng trong xe ngựa là hai vị vương gia của Đại Tề, còn có một tiểu Hoàng tử được Hoàng đế yêu thương vô cùng. Lỡ như đây là cái bẫy mà người khác giăng ra cho bọn họ, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
Hai ngày trôi qua, Bùi Thanh Thù để Lục Tinh Dã ra mặt trước, thay hắn thẩm vấn mấy tên sơn tặc kia.
Bọn sơn tặc đói đến mức sức lực không còn, chỉ còn hơi thở thoi thóp, đã hoàn toàn mất đi dục vọng và năng lực phản kháng. Cho dù là Lục Tinh Dã hỏi cái gì, bọn họ đều đáp rất rõ ràng.
Cơ bản là không cần Bùi Thanh Thù tự mình ra trận, thì hắn đã có được đáp án mình muốn.
“Thì ra là dân tị nạn từ phía nam chạy đến do chịu ảnh hưởng Bùi Thanh Duệ tạo phản.”
Không biết câu này Bùi Thanh Thù nói với mình hay là nói với Cửu Hoàng tử đang ngồi bên cạnh. Dù sao hắn vẫn lấy ra sách ký sự của mình ra chăm chú viết, nội dung viết rõ ràng thời gian, địa điểm, đương sự, sự kiện, nguyên nhân gây ra, quá trình, kết quả, và chỗ có vấn đề.
Cửu Hoàng tử nhìn quyển sách của hắn, cảm thấy đặc biệt thú vị: “Thập nhị đệ, trong ngày thường ngươi gặp vấn đề gì cũng sẽ ghi lại à?”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Có một số việc không thể xử lý ngay được, lại sợ khi quay về sẽ quên mất, nên ta sẽ ghi lại trong sách này.”
Cửu Hoàng tử vừa nhìn, Bùi Thanh Thù đã ghi lại hơn phân nửa cuốn sách, xem ra ngày thường Bùi Thanh Thù thật đúng là rất có lòng.
“Cách này không tệ, ta học theo.”
Quả thật, trên phương diện học tập thì khả năng học tập của Bùi Thanh Thù không bằng Lục Hoàng tử thiên phú dị bẩm, kinh tài tuyệt diễm. Nhưng tinh thần nỗ lực của hắn, dường như làm Cửu Hoàng tử như thấy được chàng thiếu niên của năm đó triền miên trên giường bệnh nhưng tay vẫn không rời sách, cần cù chăm chỉ đọc sách.
Chẳng qua nếu so sánh với Lục Hoàng tử, thân thể của Bùi Thanh Thù khoẻ mạnh hơn nhiều.
Thật là may mắn.
Cửu Hoàng tử nhịn không được nghĩ như vậy.
…..
Sau khi trở lại kinh thành, bởi vì mấy ngày phải ngồi xe liên tục nên mọi người đều rất mệt mỏi. Bùi Thanh Thù còn muốn đưa Thập tứ hồi cung, cho nên hắn và Cửu Hoàng tử chia tay từ cửa thành, hẹn trở về nếu có thời gian sẽ gặp lại.
Có lẽ là bởi vì đi đường mệt nhọc, sau nửa tháng, Thập tứ từ một tiểu mập mạp đã gầy đi một vòng nhỏ. Khi nằm trên đùi Bùi Thanh Thù, Bùi Thanh Thù cũng không còn cảm thấy đè nặng như khi thời gian đầu.
Thấy dáng vẻ buồn ngủ của hắn như vậy, Bùi Thanh Thù đau lòng xoa xoa cái đầu dưa nhỏ Thập tứ: “Dương nhi, ngươi có hối hận xuất kinh cùng với ca ca không?”
Thập tứ lắc đầu, ôm eo Bùi Thanh Thù nói: “Không có đâu, ta đã gặp được Lục ca ca, còn nghe huynh và Cửa ca nói thật nhiều thật nhiều chuyện về Lục ca. Nếu ta sinh ra sớm hơn một chút, đã có thể gặp được huynh ấy rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Bùi Thanh Thù vui mừng cười cười.
“Nhưng mà thật vất vả mới có thể xuất cung ra ngoài một chuyến, có thể không cần phải hồi cung sớm như vậy được không?” Thập tứ lưu luyến ở trên đùi Bùi Thanh Thù cọ cọ: “Ta muốn đến phủ của ca ca ở một đêm. Dù sao chúng ta cũng trở về sớm, không phải ca ca còn được nghỉ hai ngày rưỡi nữa sao?”
“Ngươi đứa nhỏ lanh lợi này.” Bùi Thanh Thù sủng nịch phủi phủi cái mũi nhỏ của Thập tứ: “Ngày thường không chịu chăm chỉ học toán, nhưng tính ngày nghỉ của ca ca, lại tính rất chuẩn.”
Thập tứ cười hắc hắc, ăn vạ Bùi Thanh Thù không chịu đi.
Bùi Thanh Thù không có cách nào khác đành đưa tiểu gia hỏa này về Hằng Quận vương phủ.
Tin tức Bùi Thanh Thù sắp hồi kinh từ sáng sớm đã có người gấp rút thông báo về. Cho nên Bùi Thanh Thù vừa vào cửa, đã có nước nóng chờ hắn tắm rửa sẵn.
Do không đoán được Thập tứ cũng sẽ về theo, Phúc Quý thấy Thập tứ, vốn định gọi người tìm