Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Vốn Chung thị đang xem rất vui vẻ, nhưng Bùi Thanh Thù đến, đương nhiên lực chú ý của nàng đều đặt lên người Bùi Thanh Thù.
“Điện hạ đi đường vất vả, nhất định cảm thấy rất mệt mỏi?” Chung thị đề nghị: “Ngài có muốn lên giường nằm nghỉ một chút không, ta giúp ngài xoa bóp?”
Chung thị xuất thân từ gia đình thái y thế gia, đối với việc xoa bóp huyệt vị trên cơ thể có sự tâm đắc nhất định.
Bùi Thanh Thù nghe xong, liền chấp nhận với ý tưởng của nàng.
Thật đúng là không cần phải nói, tuy sức của Chung thị không lớn, nhưng kỹ thuật lại không hề tệ, xoa bóp khiến Bùi Thanh Thù rất thoải mái. Hắn không kiềm được nhắm lại hai mắt, hưởng thụ thời khắc bình yên khó có được này.
Hai người đều không nói lời nào, nhưng giữa bọn họ lại có một sự ăn ý, bầu không khí không hề có một chút xấu hổ.
Giống như Bùi Thanh Thù chưa bao giờ hỏi Chung thị, bản thân hắn không thường xuyên đến chỗ nàng nhiều, nàng có giận hắn không.
Bởi vì hắn cảm thấy, Chung thị hiểu được hắn.
Dựa vào xuất thân và tướng mạo của Chung thị mà nói, Bùi Thanh Thù không thường xuyên đến chỗ nàng, ngược lại lại là một cách để bảo vệ nàng. Ít nhất có thể giống như bây giờ, duy trì cân bằng trong hậu viện, không để hậu viện bén lửa.
Nhưng Chung thị biết, từ trước đến nay Bùi Thanh Thù chưa từng quên nàng. Chung thị cũng không cảm thấy mình giống như lời bọn nha hoàn nói, nói bản thân bị bỏ rơi.
Thật sự là cảm giác khi hai người ở riêng với nhau quá tuyệt vời, thế cho nên Chung thị không tin, Bùi Thanh Thù sẽ yêu thương Nam Kiều hơn mình.
Là nàng cảm thấy, Nam Kiều đã lớn tuổi, thân phận lại thấp kém, Bùi Thanh Thù chỉ là xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm, muốn cho nàng ta một đứa con mà thôi.
Còn bản thân Chung thị, nàng còn trẻ, thân thể lại không tốt, cũng không vội vã sinh con như Nam Kiều vậy. Chỉ cần trong lòng Bùi Thanh Thù còn có nàng, như vậy là đủ rồi.
Trước khi được gả vào phủ Thập nhị Hoàng tử, Chung thị không thể không chủ động xuất kích, theo đuổi hạnh phúc mà mình mong muốn. Bằng không dựa vào thái độ của Bùi Thanh Thù lúc ấy, gần như không có khả năng chủ động cần nàng. Nếu bản thân Chung thị không tranh thủ, chỉ sợ đã bỏ lỡ Bùi Thanh Thù.
Nhưng mà sau khi gả vào phủ Hoàng tử, Chung thị đã kịp thời thay đổi sách lược, lấy lùi làm tiến, lưu lại ấn tượng “hiểu chuyện” trong lòng Bùi Thanh Thù.
Bởi vì cái nàng muốn không phải chỉ là sự nhất thời mới mẻ, mà là sự yêu thương lâu dài.
Không phải nàng không tranh giành, chỉ là lòng tham của nàng tương đối nhiều hơn so với Nam Kiều mà thôi.
…
Sau khi ấn được khoảng mười lăm phút, Bùi Thanh Thù đè tay nàng lại nói: “Được rồi, nghỉ một chút đi, rất mệt.”
“Ta không mệt.” Chung thị nói, từ xoa bóp trở thành vuốt khẽ. Mềm mại ôn như xẹt qua sau lưng Bùi Thanh Thù, khiến lòng hắn nhịn không được rung động, xoay người lại, nằm ngửa nhìn nàng.
“Diệu Châu.”
“Hả?”
“Diệu Châu, là diệu ngữ liên châu à?” Bùi Thanh Thù cười nhìn nàng: “Nhưng sao nàng lại ít nói như vậy?”
Chung thị chậm rãi cúi xuống, áp mặt vào ngực Bùi Thanh Thù, ngước lên làn thu thuỷ long lanh, ngây thơ nhưng mị hoặc hỏi hắn: “Điện hạ gọi ta là muốn nói cái gì?”
Bùi Thanh Thù không trả lời, chỉ ôm mặt nàng, hôn lên đó.
….
Bởi vì còn phải đến chỗ tiểu Thập tứ, trước thời gian bữa tối, Bùi Thanh Thù rời khỏi Lưu Quang các, trở lại tiền viện.
Hắn trở về rất đúng lúc, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Bùi Thanh Thù về ăn cơm.
Tuy nói nhóm người Bùi Thanh Thù là Hoàng tử, nhưng dùng bữa ở bên ngoài, sẽ có nhiều bất tiện, khẳng định ăn không ngon miệng như khi ăn ở nhà.
Là vì dùng cơm trưa, Ngọc Lan không dám để bọn hắn ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ, sợ bọn họ đột nhiên ăn quá no, sẽ khiến dạ dày không thoải mái.
Có lẽ buổi trưa ăn quá thanh đạm, khi Thập tứ vừa tỉnh dậy liền náo loạn la đói bụng, Tiểu Đức Tử phải dỗ hắn ăn hai miếng điểm tâm mới dỗ cho vị tiểu tổ tông này tốt hơn.
Chờ sau khi Bùi Thanh Thù trở về, đồ ăn lập tức được dọn lên bàn.
Bữa tối màu sắc món ăn phong phú hơn bữa trưa rất nhiều, phòng bếp hầm súp gà củ cải, thêm mấy món phụ là món xào thịt và rau, và còn có món bánh bắp vàng rụm.
Thiểu Thập tứ rất dễ nuôi, cũng không cần người khác đút ăn, bản thân hắn có thể tự mình cầm đũa ăn cơm.
Bùi Thanh Thù không nhịn được dặn dò :”Ăn từ từ, không ai tranh của đệ đâu”
Thập tứ nhìn về phía hắn cười ngượng ngùng, nhưng tốc độ lùa cơm vẫn không hề chậm hơn chút nào.
Bùi Thanh Thù khuyên can mãi mới có thể khiến Thập tứ ăn vừa no thì ngừng đũa, không để ăn đến quá no căng.
Sau khi ăn xong, Thập tứ vuốt vuốt cái bụng nhỏ tròn vo của mình, đánh một cái cách.
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, ca ca đưa đệ đi dạo xung quanh phủ.”
Sau khi Hoàng tử phủ được xây dựng thêm để trở thành Quận vương phủ, ở tiền viện có thêm một cái hoa viên nhỏ.
Thập tứ còn chưa đi dạo chỗ này, vô cùng cảm thấy mới lạ nhìn tới nhìn lui.
“Ca ca, chỗ này của huynh thật đẹp, đệ có thể dọn đến chỗ này ở với huynh hay không?” Thập tứ vô cùng hâm mộ nói: “Tuy rằng Ngự hoa viên trong cung rất lớn, nhưng luôn có vị nương nương này, vị nương nương kia ở đó, mỗi lần đệ muốn dạo chơi, nhóm người An Thuận luôn ngăn cản không cho đệ đi, đệ bị họ làm phiền muốn chết.”
An Thuận là thái giám thân cận của Thập tứ, vị trí cũng tương đương như Phúc Quý bên cạnh Bùi Thanh Thù.
Điểm tương tự với Phúc Quý chính là An Thuận cũng xuất thân từ Càn Nguyên điện, là người của Hoàng đế đưa đến cho hắn, đưa đến để chăm sóc cho hắn.
An Thuận ngăn cản Thập tứ, không cho hắn đi lại tuỳ ý trong cung vào buổi tối, thật ra rất dễ hiểu.
Tuy rằng thân phận Hoàng tử cao quý, nhưng dù sao Thập tứ vẫn còn là một đứa trẻ. Giống như khi Bùi Thanh Thù còn nhỏ một mình đi ra ngoài, cho dù đã dẫn theo hạ nhân nhưng vẫn bị Lệ Tần bắt nạt, an toàn của một đứa trẻ rất khó đảm bảo.
An Thuận làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho Thập Tứ.
Nhưng Thập tứ tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được ý của bọn họ, chỉ cho là quy tắc lớn trong cung, nên trong lòng buồn rầu muốn chết.
Bùi Thanh Thù có thể hiểu được tâm trạng của Thập tứ, nhưng không thể đồng ý với hắn: “Không được, để đệ ở một hai ngày còn có thể, còn ở lâu hơn thì tuyệt đối không có khả năng. Buổi sáng ngày mai ta sẽ kiểm tra tình hình học tập của đệ một chút, nếu không có vấn đề gì xảy ra, buổi chiều ra sẽ đưa đệ hồi cung.”
“Hả? Nhanh như vậy đã hồi cung sao?” Thập tứ gục mặt xuống nói: “Đệ còn chưa chơi đã đâu.”
“Đệ không nhớ Nhạc Nghi