Edit: Nu Thục tần
Beta: Rine Hiền phi
Hoàng đế nghĩ nghĩ nói: “Quen biết thì đúng là quen biết, chỉ là các nàng chưa chắc đã gặp mặt nhau. Nếu trẫm không nhớ lầm thì mẫu phi của con từ năm Duyên Hoà thứ tư, cũng chính là từ mười năm trước bắt đầu viết sách, lúc ấy Công Tôn phu nhân đã rời khỏi kinh thành. Cho nên nói, mẫu phi con hẳn là ký kết hiệp ước với người phụ trách thư xã Tấn Giang ở kinh thành.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, lại có một ít không ngờ đến về Hoàngđế: “Phụ hoàng, không ngờ rằng người rất hiểu biết đối với chuyện của mẫu phi nha.”
“Tất nhiên rồi, trẫm si mê sách của nàng như vậy mà. Lúc nàng còn chưa tiến cung, trẫm là người thưởng cho nàng nhiều nhất.”
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Tiền của mẫu phi con được đưa vào cung như thế nào vậy?”
“Sau khi nàng tiến cung, trẫm trực tiếp đưa bạc đến cho nàng. Bằng không, nếu đưa đi thư xã, phải bị trừ đi mất một nửa của nàng.”
Bùi Thanh Thù nhịn không được cười, không nghĩ tới Hoàng đế có tiền mà còn tính toán tỉ mỉ như vậy.
Nhưng mà nói lại, Bùi Thanh Thù đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kì nghiêm túc: “Phụ hoàng.”
“Hả?” Bùi Thanh Thù rất ít lộ ra vẻ nghiêm túc như vậy, Hoàng đế bị hắn dọa nhảy dựng, vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn về phía Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù nghiêm trang nói: “Có phải người đã âm thầm chiếm đoạt tiền nhuận bút của mẫu phi hay không?”
“Phốc…” Hoàng đế nhịn không được cười phun, “Tiểu tử thối, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Trẫm là người như vậy à?”
Bùi Thanh Thù lại không cười: “Chẳng lẽ không phải ư? Mẫu phi ở tại Hàn Hương điện, tuy nói hiện tại điều kiện sinh hoạt có tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể nói là sung túc gì. Theo con được biết, sách của mẫu phi hẳn là bán rất chạy.”
Hoàng đế bất đắc dĩ: “Haiz, cái tên tiểu tử này. Được, xem ra nếu trẫm không nói rõ ràng với con, ở trong lòng con trẫm sẽ biến thành hôn quân tham chút tiền nhuận bút của mẫu phi con. Là thế này, căn cứ vào hiệp ước giữa mẫu phi con và thư xã, nàng giao một nửa cho thư xã, còn lại một nửa kia thì nộp thuế dựa theo luật pháp Đại Tề, cho nên thu vào cũng không nhiều như con tưởng tượng đâu.”
Đề cập đến vấn đề tài sản, Bùi Thanh Thù không hài lòng với câu trả lời kia, không buông tha mà nhìn Hoàng đế: “Nhưng cho dù là như thế đi nữa hẳn là cũng còn không ít chứ?”
“Đúng là còn không ít. Nhưng mà mẫu phi con nói không cần, giao cho trẫm một phần, dư lại đều đưa đến Lâm gia.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.
Tuy nói cha mẹ cho tiền con cái không phải là chuyện đương nhiên, nhưng mà Lệ Phi rõ ràng có tiền, còn không cho hắn tiêu xài, trong lòng Bùi Thanh Thù có chút không cân bằng.
Ngẫm lại lúc hắn mới từ Lãnh cung ra, trên người không có một đồ vật nào đáng giá, đến tiền thưởng cho cung nhân cũng không có, thật sự là quá túng quẫn. Nếu Lệ Phi có thể cho hắn một ít, cho dù chỉ có mấy lượng bạc, cũng không đến mức làm hắn khổ sở như vậy.
Sau giây phút uất ức ngắn ngủi ấy, không cần người khác khuyên, Bùi Thanh Thù đã tự mình nghĩ kỹ. Chuyện Lệ Phi viết sách, người trong cung cơ bản không biết. Nếu Bùi Thanh Thù từ Lãnh cung ra, trên người có tiền, ngược lại sẽ làm người khác hoài nghi.
Hơn nữa, đúng là bởi vì lúc ấy trên người Bùi Thanh Thù không có tiền, Thục phi cho hắn một tháng tiền tiêu vặt trước, lúc ấy Bùi Thanh Thù mới có thể cảm thấy cảm kích.
Có lẽ… Lệ Phi cũng không phải không quan tâm đứa con trai này, chỉ là phương thức yêu thương hắn của nàng có chút khác biệt.
Bùi Thanh Thù tự an ủi chính mình như thế.
---
Lúc chưa nhìn thấy được Công Tôn tiên sinh, Bùi Thanh Thù vẫn luôn gấp gáp muốn gặp ông. Hiện tại đã gặp được rồi, Bùi Thanh Thù mới phát hiện, người mà bản thân muốn nhìn thấy lại là vị Công Tôn phu nhân trong truyền thuyết.
Căn cứ từ tin tức ở chỗ Hoàng đế, Bùi Thanh Thù cảm thấy, nếu nói hai vợ chồng này nhất định có một người là từ đời sau tới, vậy thì Công Tôn phu nhân càng đáng nghi hơn so với Công Tôn tiên sinh.
Nhưng mà trong thời gian ngắn, chỉ sợ hắn không có cơ hội nhìn thấy Công Tôn phu nhân, Bùi Thanh Thù tạm thời nén lại chuyện này ở trong lòng, chờ về sau có cơ hội lại nói tiếp.
Bùi Thanh Thù phát hiện, từ sau khi ba vị hoàng huynh xuất cung lập phủ, không khí học tập ở Trường Hoa điện ngày càng lụn bại.
Gần đây Hoàng đế bị Thái Hậu lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh lo bọn họ. Hai vị tiên sinh quản không được, hoặc là nói không để tâm mà quản lý, sau đó dứt khoát bàn bạc cho các Hoàng tử nghỉ mười ngày “Giải nhiệt”.
Ngày cuối cùng đi học, Chu tiên sinh cho cả lớp một ít bài tập để bọn họ làm trong kỳ nghỉ. Đề Chu tiên sinh cho phần lớn là sao chép và một vài bài đọc, Bùi Thanh Thù cảm thấy không có gì khó khăn, nên bảo Phó Húc giúp hắn ghi vào vở, định trở về sẽ làm.
Nhưng Thất Hoàng tử và Thập Hoàng tử không thích việc học tập, nghe được Chu tiên sinh cho nhiều bài tập như vậy, thì có chút không vui.
Thất Hoàng tử còn đỡ hơn một chút, tuy rằng là đứa trẻ ham chơi, nhưng dù sao cũng đã lớn, đã biết khắc chế cảm xúc của mình.
Thập Hoàng tử lại mặc kệ những cái đó, mới vừa tan học lập tức hất văng sách vở trên bàn, thoạt nhìn rất bực bội.
Chu tiên sinh đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi. Nghe được động tĩnh này, ông ấy cực kỳ không vui trừng mắt nhìn Thập Hoàng tử một cái.
Thập Hoàng tử biết Chu tiên sinh là thư sinh nghèo túng, sau khi đến lớp học, căn bản là không dám thật sự dạy dỗ Hoàng tử như bọn họ, vì vậy trừng mắt lại, không cam lòng yếu thế nhìn Chu tiên sinh.
Quả nhiên, sau khi Chu tiên sinh trừng mắt nhìn Thập Hoàng tử, cũng không có nổi giận, mà là nghẹn cục tức, thở phì phì rời đi. Thập Hoàng tử thấy vậy càng thêm đắc ý thè lưỡi hướng về phía Chu tiên sinh.
Cửu Hoàng tử ở bên nhìn thấy, lắc đầu nói: “Đứa trẻ không thể dạy dỗ được.”
Thập Hoàng tử thính tai, vừa nghe lập tức vọt lên, la lớn: “Huynh nói ai đó!”
Cửu Hoàng tử nhìn mọi người xung quanh, buồn cười nói: “Lão Thập, ta không nói thẳng tên đệ, đệ kích động cái gì?”
“Lão Cửu ta nói cho huynh biết, huynh bớt ở chỗ này làm trò đi, ta còn nghe không hiểu là huynh đang mắng ta à!” Thập Hoàng tử thở phì phì hừ một tiếng, “Huynh đừng tưởng rằng Lục ca làm Thái tử là ta sẽ sợ huynh. Người phụ hoàng muốn lập chính là Lục ca, không phải huynh!”
Lời Thập Hoàng tử vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Thất Hoàng tử là Hoàng tử lớn nhất ở đây, bèn chạy nhanh đến, đứng ra nói: “Lão Thập, đệ nói chuyện để ý một chút đi! Lập Thái tử là chuyện không thể mang ra bàn tán được, đệ chớ nên nói năng lung tung!”
Thập Hoàng tử không cho là đúng mà nói: “Các người giả bộ cái gì, đều là người ở trong cung, ai không biết phụ hoàng có ba ngày thì hết hai ngày đã chạy đến chỗ Lục ca, ta muốn giả làm người mù cũng không được!”
Thất Hoàng tử nói: “Vậy đệ cũng không thể làm loạn lên như vậy. Ngày nào thánh chỉ còn chưa được hạ xuống thì không ai được nói gì hết.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu phụ hoạ theo.
Ai ngờ Thập Hoàng tử lại nói: “Các người nói thật dễ nghe, sau lưng không phải đều chạy tới nịnh bợ Lục ca sao? Nói huynh đó, Thất ca.” Thập Hoàng tử chỉ vào mũi Thất Hoàng tử nói: “Huynh không phải thường xuyên tặng đồ qua cho Lục ca à?”
Thất Hoàng tử mở tay ra, không khỏi có vài phần kích động: “Đó là bởi vì chỗ ta ở gần chỗ của Lục ca! Huynh ấy bị ho khan, vừa lúc trong viện của ta có cây lê, ta cho hạ nhân đi tặng hai quả lê thôi!”
Thứ mà Thập Hoàng tử nghe được lại không giống vậy, nhìn nhìn Bùi Thanh Thù: “Còn đệ, trước kia đệ chưa bao giờ