Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Tu dung.
Cửu Hoàng tử đi rồi, bầu không khí trong phòng cực kì quái dị.
Bùi Thanh Thù nhìn về phía Thất Hoàng tử, nhỏ giọng hỏi: "Thất ca, huynh vẫn còn nghi ngờ Cửu ca sao?"
Thất Hoàng tử tùy tiện nói: "Ai da, một chút việc nhỏ mà thôi, ta đã quên từ lâu. Mau gọi người truyền thiện, tiểu gia ta sắp đói chết rồi!"
Bùi Thanh Thù nhẹ nhàng cười.
Ở trong cung, nếu có thể bớt đi một kẻ địch còn tốt hơn việc thêm một bằng hữu. Hai năm trước, bọn họ đều còn nhỏ, nên sẽ vì một vài chuyện cỏn con mà phát sinh tranh chấp, vậy là ghi hận đối phương, nhớ mãi trong lòng. Bây giờ lớn hơn một chút, cảm thấy mọi chuyện đều không giống nhau. Có nhiều khi, chỉ cần mặt mũi không bị thương là được, không cần quá so đo.
Buổi chiều còn có nửa tiết học, sau khi Bùi Thanh Thù tới Diệu Âm các liền phát hiện dáng vẻ Lư Duy rất kỳ lạ, hình như có chút thất thần.
Khi Lư Duy đánh sai khúc nhạc lần thứ ba, rốt cuộc Bùi Thanh Thù cũng nhịn không nổi: "Tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?"
Lư Duy nhìn hắn một cái, cũng không muốn lừa hắn, một tay chống cằm nói: "Hoàng thượng, cũng chính là phụ hoàng của người… Muốn ta cùng người đi Hàn Hương điện một chuyến."
"À?" Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, vẻ mặt không tin: "Là thật sao?"
"Ai da thật là, trong lòng ta cũng đang rất mờ mịt nha!" Lư tiên sinh bày ra dáng vẻ công tử thư sinh. Không biết mấy năm hắn du ngoạn bên ngoài đã bị ai lây nhiễm giọng nói, thỉnh thoảng sẽ vô tình nói bằng giọng Đông Bắc: "Ta cũng không nghĩ ra, không lẽ Hoàng thượng thật sự muốn thăm dò ta sao?"
Khó có dịp Bùi Thanh Thù được nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột lo sợ của Lư Duy, buồn cười nói: "Vậy tiên sinh đã đồng ý rồi sao?"
Lư Duy: "Đồng ý rồi...Thiên tử yêu cầu, ta nào dám không tuân theo."
Bùi Thanh Thù an ủi hắn nói: "Không sao đâu, tiên sinh, người không cần sầu não nữa, phụ hoàng sẽ không làm khó người đâu. Ta đoán, có thể phụ hoàng đang muốn làm cho mẫu phi vui vẻ."
"Ngài khẳng định nàng nhìn thấy ta sẽ vui vẻ sao?" Nhắc tới Lệ Phi, Lư Duy sẽ để lộ ra dáng vẻ bối rối hiếm thấy: "Mỗi lần ánh mắt nàng nhìn ta, ta đều cảm thấy ta là một tiểu hài tử không hiểu chuyện."
Bùi Thanh Thù không chắc chắn nói: "Mỗi ngày mẫu phi đều ở trong Hàn Hương điện viết sách, chắc chắn sẽ có lúc cảm thấy buồn chán. Ngẫu nhiên gặp được cố nhân, ắt hẳn sẽ rất vui vẻ."
"Tốt nhất là nàng đừng quá vui vẻ, nếu không Hoàng thượng sẽ cảm thấy không vui." Lư Duy sờ sờ cần cổ trắng nõn của mình, trên mặt lộ biểu cảm như đau đớn: "Ta nghĩ chờ đến cuối năm, ta sẽ rời khỏi kinh thành, nơi này áp lực quá lớn rồi!"
"A?!" Bất thình lình nghe Lư Duy nói phải đi, trong lòng Bùi Thanh Thù đập thịch một cái, theo bản năng có chút không muốn: "Tiên sinh đừng đi, sao người có thể vứt bỏ ta chứ!"
Lư Duy không để ý mà nói: "Thập nhị điện hạ, chú ý cách dùng từ của ngài, chuyện này sao có thể gọi là vứt bỏ được. Cuộc đời luôn có hợp tan, sau này vẫn có thể gặp lại, ngài khẩn trương làm gì?"
Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, một danh sĩ như Lư Duy, có thể làm thầy của mình lâu như vậy đã không dễ dàng gì, mình cũng không thể quá cưỡng cầu. Vì thế hắn liền gật đầu, thấp giọng nói: "Vậy được rồi....Chẳng qua, vì sao tiên sinh lại đợi đến cuối năm mới đi? Là muốn đợi qua sinh thần Thù nhi mới đi sao?"
Lư Duy gãi gãi đầu nói: "Bởi vì tới cuối năm mới được phát bổng lộc ấy..."
Bùi Thanh Thù: "..."
Tốt lắm, thì ra là hắn tự mình đa tình!
Bởi vì thời tiết nóng bức, cho nên tiết học võ cuối cùng trước kỳ nghỉ đổi thành học ở trong nhà.
Tuy rằng thể chất hiện tại của Bùi Thanh Thù có tốt hơn trước kia, nhưng vẫn không thể xem là tráng kiện, cố hết sức cưỡi ngựa một lát đã mệt đến không chịu nổi.
Thiệu sư phụ hơi lo lắng nhìn hắn: "Điện hạ, dạo gần đây quân Hung nô ở phương Bắc không ngừng rục rịch, có khả năng vi thần sẽ phải dẫn binh xuất chinh. Đến lúc đó điện hạ sẽ phải cùng các Hoàng tử khác luyện võ, ngài có thể chịu đựng được không?"
"A?" Bùi Thanh Thù sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên đất: "Phải đánh giặc sao? Tại sao trước đây chưa từng nghe người nói qua?"
Thiệu sư phụ xua tay lắc đầu cười nói: "Cũng không phải trận chiến lớn gì, chỉ là dẫn quân đuổi đám người Hung nô quấy rầy biên cương kia về nước mà thôi!"
Bùi Thanh Thù nghe vậy mới thoáng thở dài nhẹ nhõm.
Mấy năm nay Thiệu Khang Lạc tấn lên một bậc, hiện tại đang là Bát phẩm giáo quan của sở kị binh. Tuổi tác hắn không lớn, nếu muốn kiến công lập nghiệp, tất nhiên Bùi Thanh Thù không thể cản trở.
Chỉ có điều sau khi Thiệu sư phụ đi rồi, liệu hắn có còn tìm được vị sư phụ nói chuyện hợp ý như vậy hay không?
Trong lòng hắn đột nhiên có chút luyến tiếc.
Chạng vạng buổi chiều sau khi trở về, hắn liền đi tìm Thất Hoàng tử hỏi chuyện, muốn tìm xem có vị sư phụ nào tương đối kiên nhẫn, chờ sau khi Thiệu Khang Lạc đi rồi sẽ đổi qua dạy hắn.
Thất Hoàng tử nhìn trái nhìn phải đánh giá Bùi Thanh Thù một lần, ngoắc tay với hắn nói: "Tới đây, huynh đệ ta tỉ thí một trận!"
Bùi Thanh Thù thiên về văn nhã, võ công không tốt lắm, cho nên người trước giờ hiếu động như Thất Hoàng tử cũng không thèm tìm Bùi Thanh Thù khoa tay múa chân tập luyện quyền cước.
Bùi Thanh Thù vừa nghe nói "tỉ thí", trong lòng liền căng thẳng. Nhưng vì muốn Thất Hoàng tử giúp đỡ, hơn nữa hắn cũng không đủ khả năng quan tâm nhiều việc như vậy, nên chỉ đành cố hết sức căng da đầu tiếp Thất Hoàng tử mấy chiêu, kết quả không bao lâu đã bị Thất Hoàng tử đè ở trên mặt đất, thở hổn hển xin tha.
"Thất ca, huynh mau leo xuống đi, mặt đất dơ lắm!"
Thất Hoàng tử đứng dậy, phủi phủi tay nói: "Tư chất đệ thấp như vậy, chỉ e không ai muốn nhận đệ cả."
Bùi Thanh Thù dùng cả tay cả chân mà đứng lên: "Cũng không thể trách đệ nha, người ta không có sức mà!".
Hai tay Thất Hoàng tử ôm bụng, cả người đều run run lên, vẻ mặt không nén nổi cười: "Đệ đừng có mà làm nũng với ta, ta không phải phụ hoàng, ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ này của đệ! Đứng thẳng!"
Bùi Thanh Thù vội vàng đứng lên ngay ngắn.
Thất Hoàng tử chống cằm, nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thù cân nhắc một hồi mới nói: "Ta nghe nói võ công của lão Cửu cũng chẳng ra gì, hai kẻ gà chết như các đệ nếu sáp vào cùng nhau hẳn là rất thích hợp nha."
Trên mặt Bùi Thanh Thù có chút ửng đỏ: "Thất ca, đệ biết đệ yếu đuối, nhưng huynh cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ!"
Thất Hoàng tử choàng qua vai hắn, cười ha hả nói: "Nè, huynh đệ chúng ta có xa lạ gì đâu! Có cái gì cần giấu giếm chứ, đúng không?"
Nghe hắn nói như vậy, Bùi Thanh Thù thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
Bùi Thanh Thù còn chưa kịp tới tìm Cửu Hoàng tử thương lượng chuyện cùng nhau luyện võ thì bỗng dưng bệnh tình Thái hậu chuyển nặng. Đại tổng quản Lý Trung Ninh của Khánh Ninh cung giống như đang lùa gà con vậy, nhanh chóng lôi kéo các Hoàng tử cùng chạy đến Từ An cung.
Nhưng sau khi tới Từ An cung, ngay cả mặt của Thái hậu Bùi Thanh Thù cũng không được thấy, chỉ có thể ở phòng ngoài chờ đợi tin tức.
Trong phòng lớn có mười ba vị Hoàng tử cùng hạ nhân của họ, có vẻ vô cùng chen chúc. Hơn nữa thời tiết lúc này nóng bức, cửa sổ mở vẫn khiến cho người ta đổ mồ hôi, tóm lại cảm xúc mọi người đều không được tốt.
Người bất mãn nhất chính là Tam Hoàng tử vừa từ ngoài cung trở về. Hắn ghé tai Bát Hoàng tử lầm bầm nói: "Lão thái bà này, ngày nào cũng đều bệnh, rốt cuộc là khi nào mới khỏe chứ?! Nếu cứ mãi suy yếu như vậy, bà ta còn chưa kịp tắt thở thì chúng ta đã bị bà ta vờn đến mệt chết!"
Bát Hoàng tử nghe vậy không có lập tức trả lời, mà là sợ hãi nhìn bốn phía. Căn phòng không lớn lắm cũng không nhỏ lắm, các Hoàng tử đều ngồi rất gần, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử cùng Thập nhị Hoàng tử ngồi cách bọn họ không xa. Bát Hoàng tử không biết là bọn họ có nghe được không, chỉ có thể hạ giọng khuyên Tam Hoàng tử: "Tam ca, huynh nhịn một chút, lời không nên nói này tốt nhất là đừng nói nữa, nếu để người khác nghe được thì không tốt!"
Tam Hoàng tử cũng