Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Hiện tại việc học của các Hoàng tử rất bận rộn cho nên vào thời gian đi học thường ngày, nhiều lắm Bùi Thanh Thù cũng chỉ thỉnh thoảng ăn một bữa cơm với Thất Hoàng tử, có rất ít cơ hội ở riêng với Tứ Hoàng tử. Thế nhưng vào mỗi ngày nghỉ, ba huynh đệ bọn họ vẫn luôn tụ tập lại một chỗ, học vẽ tranh cùng với Tô tiên sinh – người dạy tài nghệ cho Tứ Hoàng tử trước kia.
Bởi vì phụ thân kiếp trước của Bùi Thanh Thù là hoạ sư nên khả năng vẽ của hắn cũng không tồi. Lúc trước khi Lư Duy còn ở đây, nếu bọn họ luyện đàn mệt thì sẽ cùng nhau vẽ tranh, vì vậy chuyện vẽ tranh này, trước giờ Bùi Thanh Thù không hề bỏ bê, chỉ là không tốn nhiều thời gian và sức lực vào nó mà thôi.
Sau khi Tô tiên sinh biết Bùi Thanh Thù là đệ tử của Lư Duy, ánh mắt nhìn hắn không còn giống như lúc ban đầu.
“Khó trách Thập nhị điện hạ ở tuổi này đã có trình độ như vậy, thiên phú là thứ quan trọng nhưng công lao giảng dạy của Lư tiên sinh cũng không thể không kể đến.”
Đừng nhìn thấy trước mặt Bùi Thanh Thù, Lư Duy luôn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, khi ở cùng những người không thân thiết, Lư Duy luôn là một đại tài tử danh vọng cao, lại không ham mê danh lợi.
Bùi Thanh Thù là đệ tử đầu tiên cũng là duy nhất của hắn, xem như được hưởng lây hào quang, người khác có thể nhìn vào thân phận này của Bùi Thanh Thù mà xem trọng hắn hơn một chút.
Mỗi buổi Tô tiên sinh sẽ dạy bọn họ một canh giờ, sau một canh giờ, Bùi Thanh Thù sẽ ở lại ăn cùng Tứ Hoàng tử một bữa cơm. Thời gian lúc ban đầu, Dung Nhị công tử và Tả Tam công tử cũng có ghé đến hai lần nhưng hơn một tháng gần đây, cả hai người đều không hề xuất hiện nữa.
Bùi Thanh Thù nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy Lệnh Nghi mỏi mắt chờ mong nên hỏi giúp nàng một câu: “Sao gần đây không thấy Dung Nhị công tử đâu vậy?”
Tứ Hoàng tử nhàn nhạt trả lời: “Kỳ thi mùa xuân sắp đến, biểu ca còn phải ôn tập.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu hiểu rõ: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Thất Hoàng tử nghe bọn họ khơi lên đề tài này, cũng thuận miệng hỏi một câu: “Thế còn Tả Tam ca sao cũng không đến? Huynh ấy còn chưa có trúng cử đâu.”
Tứ Hoàng tử dừng một chút mới nói: “Gần đây nhà bọn họ đang chuẩn bị hỉ sự.”
“A a a, ta biết rồi.” Thất Hoàng tử bừng tỉnh: “Là tỷ tỷ của huynh ấy với Đại biểu ca nhà Hoài Dương cô cô đúng không? Cũng đúng nha, năm nay Đại biểu ca đã...” Thất Hoàng tử xoè bàn tay đếm đếm, sau đó vươn cả hai bàn tay ra: “Tuổi mụ đã hai mươi rồi, cũng nên thành thân.”
Bùi Thanh Thù không muốn chạm đến chuyện đau lòng của Tứ Hoàng tử, nghe Thất Hoàng tử nhắc đến Tống Đại công tử, vội vàng dời đề tài, nói đến chuyện mấy ngày sau bọn họ phải thi quý.
Thất Hoàng tử vừa nghe đến hai chữ thi cử đã cảm thấy đau đầu nên rất nhanh đã vứt hết Tống Đại biểu ca, Nhị biểu ca gì đó ra sau đầu.
“Tứ ca, Thập nhị đệ, hai người nói xem, mỗi ngày ta đều ở cùng với các người nhưng sao thành tích thi cử lại chênh lệch lớn đến như vậy?” Vẻ mặt Thất Hoàng tử đau khổ: “Ông trời thật là không công bằng!”
Tứ Hoàng tử liếc hắn một cái: “Liên quan gì đến ông trời, không phải do đệ không bỏ công đọc sách à? Nhìn xem Thập nhị đệ đi, người ta tuổi nhỏ hơn đệ nhưng học tập lại giỏi hơn rất nhiều. Kỳ thi này nếu đệ vẫn lại “lót đáy”, vậy đệ sẽ được xếp vào “Bảng bêu danh”, bị người khác chê cười trong ba tháng.”
“Ai lót đáy chứ!” Thất Hoàng tử không phục: “Hai lần thi trước, lão Thập mới là người đứng cuối đấy! Đệ giỏi hơn hắn nhiều.”
Nói đến Thập Hoàng tử, Bùi Thanh Thù nhịn không được cười: “Đệ nghe nói, gần đây Thập ca đi tìm Thập tam đệ chơi, thật là đúng với câu nói trước kia của Tứ ca…”
Vẻ mặt Tứ Hoàng tử không chút ý cười: “Thập đệ này nhìn thì như tuỳ tiện nhưng chưa chắc đã không có tâm cơ. Năm trước hắn đi khắp nơi nói Lục đệ sắp trở thành Thái tử, khiến Lục đệ bị kẻ gian hãm hại, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ. Cho nên lúc các đệ ở cùng với hắn, tuyệt đối đừng bởi vì thoạt nhìn Thập đệ là người không có tâm cơ mà lơ là cảnh giác với hắn.”
“Tứ ca nói chí phải.” Bùi Thanh Thù gật đầu tán đồng: “Nếu Thập ca thật sự là loại người bên ngoài giả vờ ngu ngốc vô hại, sau lưng lại chơi xấu người khác, vậy thì hắn càng đáng sợ hơn nhiều so với Tam ca nghĩ cái gì cũng đều viết trên mặt.”
Nói đến Tam Hoàng tử, từ khi Hoàng hậu xảy ra chuyện, Bùi Thanh Thù rất ít khi nhìn thấy hắn ở trong cung. Nghe Thất Hoàng tử nói, hiện tại Bát Hoàng tử đã không còn làm cái đuôi của Tam Hoàng tử. Nhưng chuyện của Tam Hoàng tử thì vẫn là Bát Hoàng tử biết nhiều nhất cho nên Thất Hoàng tử cũng biết được không ít.
“Rõ ràng Lục đệ chính là bị Hoàng hậu hại chết, cũng không biết phụ hoàng suy nghĩ cái gì, hiện tại vẫn không chịu phế Hoàng hậu.” Thất Hoàng tử vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Bây giờ thì hay rồi, Tam ca vẫn là con vợ cả, các ngươi nói xem có xấu hổ hay không? Khiến cho đệ đệ ngốc kia của ta cũng không biết nên làm gì cho phải?”
Bùi Thanh Thù không tiện phân tích sự việc, khuyên bảo Bát Hoàng tử đừng làm việc vô nghĩa nên chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.
Thất Hoàng tử tiếp tục nói: “Lão Bát nói tâm trạng Tam Hoàng huynh vẫn luôn không tốt, sức khoẻ cũng không còn được như xưa. Trước kia Tam ca rất thích ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng lão Bát xuất cung. Hiện tại thì sao, ngoại trừ lúc đi làm việc, tất cả thời gian còn lại Tam ca đều ngây ngốc ở nhà, không đi bất kì nơi nào, an phận đến đáng sợ, ngay cả lão Bát cũng không thể nào gặp được huynh ấy.”
Nhớ đến lúc trước, khi nâng Tam Hoàng tử dậy ở Từ An cung, phát hiện trên cổ hắn có vết hồng, Tứ Hoàng tử uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Có thể là sau khi Hoàng hậu bị giam lỏng, Tam Hoàng huynh bị k1ch thích nên đổi tính, trở nên an phận thủ thường.”
“Đệ cảm thấy không giống, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.” Thất Hoàng tử ghé sát vào bọn họ, hạ giọng nói: “Hay là chờ trở về đệ tìm lão Bát hỏi thăm một chút?”
Bùi Thanh Thù cảm thấy làm vậy hình như không được tốt lắm, giống như Bát Hoàng tử trở thành mật thám bọn họ đưa đến bên cạnh Tam Hoàng tử vậy.
Tứ Hoàng tử cũng nói: “Không cần, lòng dạ Bát đệ cũng không sâu xa bao nhiêu, lỡ để người có tâm nhận thấy khác thường, ngược lại càng không ổn. Về sau hắn nói cái gì, đệ nghe là được, không cần hỏi nhiều.”
“Vâng.” Thất Hoàng tử nghe lời đồng ý.
---
Trước khi kỳ thi mùa xuân đến, nhóm Bùi Thanh Thù nghênh đón kỳ thi thứ ba của năm nay, cũng là lần thi quý đầu tiên.
Vì kỳ thi này, Bùi Thanh Thù đã tốn công ôn mất một khoảng thời gian dài. Cần cù không phụ lòng người, thành tích Toán học của hắn vẫn ổn định, xếp thứ hai như cũ. Luật học lại có tiến bộ hơn, đồng hạng ba với Thập nhất Hoàng tử.
Duy chỉ có một điểm đáng tiếc chính là thành tích môn Tứ Thư Ngũ Kinh vẫn như cũ, xếp hạng sau Ngũ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù cảm thấy đầu óc của mình cũng không phải ngốc hơn Ngũ Hoàng tử quá nhiều, chỉ là thời gian học tập không dài bằng người ta, trong một chốc khó mà đuổi kịp.
Tứ Hoàng tử nhìn ra hắn có chút xuống tinh thần, cũng không an ủi hắn, chỉ bắt Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đến Tu Trúc quán, một lần nữa bổ túc bài học cho hai người bọn họ.
Không biết Cửu Hoàng tử làm sao cũng nghe được tin tức này, vào thời gian học võ, hắn nhân lúc nghỉ ngơi hỏi Bùi Thanh Thù sau này lúc học bù có thể dẫn hắn theo cùng hay không?
Bùi Thanh Thù có chút ngạc nhiên nhìn hắn nói: “Cửu ca, huynh học tập tốt như vậy, còn cần học bổ túc ư?”
Cửu Hoàng tử thở dài, vẻ mặt tự trách: “Không lừa dối đệ, từ khi Lục ca đi, một khoảng thời gian dài ta không thể chuyên tâm đọc sách, trong đầu lúc nào cũng là giọng nói và dáng vẻ nụ cười của Lục ca…”
Bùi Thanh Thù nghe xong, đồng cảm gật gật đầu: “Cửu ca, ta có thể hiểu được tâm trạng của huynh. Tuy rằng thời gian ta và Lục ca tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng trong nội tâm cũng rất bội phục huynh ấy. Hiện tại khi nhớ đến huynh ấy, ta còn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Quan hệ giữa huynh với huynh ấy gần gũi như vậy, khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.”
Cửu Hoàng tử nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, thiếu chút nữa lại rơi lệ: “Thập nhị đệ, cảm ơn đệ đã nói như vậy, cảm ơn đệ còn nhớ đến Lục ca. Lục ca đi rồi, mọi người giống như đã quên đi huynh ấy vậy, mỗi ngày bọn họ trải qua vẫn như trước nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không chấp nhận được chuyện Lục ca chết, cũng không chấp nhận được một người như huynh ấy lại bị người đời quên lãng…”
Bùi Thanh Thù vỗ vỗ vai hắn trấn an: “Ai nói người đời quên huynh ấy? Không phải phụ hoàng đã truy phong huynh ấy làm Thân vương rồi ư? Huynh ấy chính là Hoàng tử đầu tiên trong số chúng ta được phong vương đó.”
“Người cũng đã không còn nữa, truy phong thì có ý nghĩa gì đâu…” Cửu Hoàng tử cười khổ một chút: “Không nói chuyện này nữa. Ta nói thật cho Thập nhị đệ biết, lúc Lục ca còn sống, huynh ấy có nói với ta rằng đệ làm người không tệ, là người có thể kết giao. Lúc ấy ta còn không nghe lọt tai nhưng hai tháng này luyện võ cùng đệ, ta mới phát hiện thật đúng là đệ không tệ. Tuy rằng công phu kém nhưng vẫn luôn chịu khó học hỏi, ngoại trừ có chút ẻo lả ra thì những mặt khác đều khá tốt.”
Bùi Thanh Thù có chút không nói nên lời: “... Cửu ca, đây là huynh đang khen ta à?”
“Đúng vậy, ngoại trừ Lục ca ra, ta không dễ dàng khen người khác đâu.” Cửu Hoàng tử bày ra dáng vẻ “Ta khích lệ đệ như vậy, đệ phải thật vui vẻ!”
Bùi Thanh Thù không còn cách nào khác, chỉ biết phối hợp cười cười: “Đa tạ Cửu ca.”
“Vậy còn chuyện học bổ túc, đệ đồng ý chứ?” Cửu Hoàng tử truy vấn.
“A, chuyện này...” Bùi Thanh Thù ngượng ngùng: “Xin lỗi Cửu ca, ta phải thương lượng với Tứ ca một chút. Thật ra Tứ ca cũng rất bận, chỉ có thể cách hai ngày dạy ta một lần.”
“Như vậy cũng đã đủ rồi. Kỳ thật tài học của Tứ ca cũng không tồi, Lục ca không còn nữa, huynh ấy chính là người tốt nhất trong số huynh đệ chúng ta, cho nên ta mới muốn...” Cửu Hoàng tử cũng có chút ngượng ngùng: “Có thể đi theo Tứ ca học được một chút kiến thức.”
Bùi Thanh Thù gật đầu: “Huynh yên tâm, quay về