Edit: Thẩm Tiệp dư
Beta: Rine Hiền phi
Ngày xưa, trước khi Hoàng hậu xảy ra chuyện, Tam Hoàng tử ỷ vào mẫu thân là Hoàng hậu nên cũng không mấy sợ hãi phụ hoàng mềm yếu vô năng của mình.
Nhưng từ khi Hoàng đế quyết tâm, giam lỏng Hoàng hậu, Tam Hoàng tử đã hơi sợ ông.
Bởi vì đột nhiên Tam Hoàng tử ý thức được, trước kia Hoàng đế dễ nói chuyện, chỉ là bởi vì Hoàng đế không muốn chấp nhặt với bọn họ mà thôi. Một khi Hoàng đế quyết tâm, thì dù là cuộc đời phú quý hay là sinh tử của bọn họ, tất cả đều nằm trong tay của Hoàng đế.
Hiện tại nghĩ đến việc đi chất vấn Hoàng đế, trong lòng Tam Hoàng tử đã hơi lo lắng. Hắn cảm thấy Hoàng đế đã thay đổi, càng ngày càng khó nắm bắt.
Chỉ là Chung Thái y nhất định không chịu nói ra chân tướng, Tam Hoàng tử cũng không còn cách nào. Nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Chung Thái y. Nhưng hiện nay, sau khi Hoàng hậu thất thế, hắn cũng không thể không kẹp chặt đuôi làm người. Tam Hoàng tử rơi vào đường cùng, chỉ có thể dằn lòng đi Càn Nguyên điện cầu kiến Hoàng đế.
Thấy Tam Hoàng tử sắp ra ngoài, Bùi Thanh Thù vội nép vào bức tường gần đó.
Bùi Thanh Thù chỉ nghe được loáng thoáng cuộc đối thoại của Tam Hoàng tử và Chung Thái y, nhưng chuyện này hắn cũng đã biết. Nói đơn giản, Tam Hoàng tử cho rằng mình chỉ bị bệnh ngoài da, trên thực tế lại là bệnh hoa liễu. Lý Thái y lừa hắn, Chung Thái y cũng gạt hắn. Nhưng Chung Thái y là người của Hoàng đế, không biết bọn họ đang mưu tính chuyện gì đây.
Bùi Thanh Thù không hiểu, đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, sau lưng chợt vang lên giọng nói của nam nhân: “Gặp qua Thập nhị Hoàng tử điện hạ.”
Bùi Thanh Thù giật mình, sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.
Thân thể cứng ngắc của hắn xoay lại, cố gắng bình tĩnh cười gượng: “Ngươi là Chung Thái y sao, ha ha, mau miễn lễ.”
Chung Thái y thu tay lại, nhìn nhìn bốn phía, sau đó quay đầu, hơi mỉm cười với Bùi Thanh Thù: “Điện hạ đã nghe hết rồi chứ?”
Bùi Thanh Thù chột dạ cười: “Thái y nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
“Điện hạ không hiểu mới là tốt nhất.”
Khi Chung Thái y nói chuyện vẫn luôn hiền từ nhìn hắn, từ ái như trưởng bối nhìn tiểu bối, lại khiến Bùi Thanh Thù không nhịn được nổi da gà.
Đây... Đây là có ý gì?
Ánh mắt của Chung Thái y ở cửa Càn Nguyên điện lần trước, khiến cho Bùi Thanh Thù thắc mắc đã lâu.
Hôm nay... Hắn lại như vậy...
Bùi Thanh Thù cảm thấy chính mình thật sự không nhịn được.
Vị Chung Thái y này, chắc chắn biết chuyện năm đó của Lệ Phi và đệ đệ của hắn, nếu không cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối xử xa lạ như vậy với một Hoàng tử là hắn.
Bùi Thanh Thù nghĩ nghĩ, thử nói: “Mấy ngày trước ta đến thăm di mẫu, chính là Ân Tần nương nương, bà còn nhắc tới Chung gia đó. Nói là khi bà còn nhỏ thường theo mẫu thân về Chung gia thăm người thân. Chung Thái y có quen biết di mẫu không?”
Chung Thái y nghe hắn nhắc tới Ân Tần, miễn cưỡng cười cười: “Ân Tần nương nương nhỏ hơn vi thần vài tuổi, thân thiết với đệ đệ của vi thần hơn.”
Bùi Thanh Thù thuận miệng hỏi: “Là nhị đệ của ngươi à? Nghe nói trước khi mẫu phi tiến cung, đã từng định thân với đệ đệ của Chung Thái y...”
Chung Thái y thấp giọng nói: “Đều là chuyện cũ đã qua, không ngờ rằng điện hạ cũng biết.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy mình hơi hung dữ, chỉ là có một số việc, hắn thật sự vô cùng tò mò, cho nên không thể không từng bước ép sát: “Cho dù là chuyện cũ năm xưa, nhưng Chung gia và Lâm gia vẫn là thân thích, tại sao mấy năm nay không thấy Chung Thái y và mẫu phi qua lại vậy? Hay là bởi vì mẫu phi bị người khác hãm hại vào lãnh cung, Chung Thái y sợ bị liên lụy?”
Chung Thái y yên lặng, ra hiệu cho Tiểu Đức Tử đứng sau lưng Bùi Thanh Thù.
Tiểu Đức Tử vội nói: “Nô tài đi ra ngoài canh chừng, đỡ phải có người tới quấy rầy điện hạ và Chung đại nhân nói chuyện.”
Tiểu Đức Tử đi ra xa vài bước, cách bọn họ một khoảng nhất định, Chung Thái y cười nói: “Hạ nhân của điện hạ thật lanh lợi.”
Bùi Thanh Thù lễ phép cười, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Chung Thái y.
Hắn cho rằng Chung Thái y sẽ giải thích với hắn, ai ngờ Chung Thái y đột nhiên cúi xuống, rồi lại quỳ xuống trước mặt Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù kinh ngạc, vội vàng nâng người dậy. Mặc kệ như thế nào, nói đến bối phận, Chung Thái y là trưởng bối của hắn, Bùi Thanh Thù cũng không thể nhận đại lễ này.
Hắn luống cuống nói: “Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên nói chuyện!”
Chung Thái y áy náy cúi đầu: “Vi thần không nghĩ tới điện hạ lại biết được sự việc năm đó... Vi thần cũng không gạt điện hạ. Năm đó sau khi gia đệ và Lệ Phi nương nương bị hãm hại, gia phụ bởi vì thẹn với Hoàng thượng, đã từ chức. Nhưng vi thần không thể không vì sứ mệnh của gia tộc, tiếp tục làm việc tại Thái y viện. Mấy năm trước... lúc điện hạ bị bệnh, vi thần nhận được nhờ vả, nhưng vì tránh né dư luận, vi thần không dám đi khám bệnh cho điện hạ, suýt nữa khiến bệnh tình của điện hạ trở nên nghiêm trọng... Tuy vi thần đã nhờ vả một vị đồng liêu đến thay, nhưng trong lòng vi thần vẫn luôn áy náy... Vi thần vô cùng hổ thẹn với Thập nhị điện hạ!”
Bùi Thanh Thù nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi Chung Thái y gặp hắn lại có vẻ mặt áy náy, thì ra là vì bệnh tình trước đó của Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù cười chua xót, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bùi Thanh Thù của hiện tại rất khoẻ, đương nhiên có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Không có việc gì, không sao”. Chỉ là Bùi Thanh Thù thật sự, đã chết rồi, hắn không có cách nào nói ra hai chữ tha thứ.
Cũng may Chung Thái y không xin hắn tha thứ, chỉ chân thành nói: “Hiện giờ bệ hạ lật lại án của Lệ Phi nương nương, gia đệ cũng được trả trong sạch. Nhưng theo lời của điện hạ, quan hệ của Chung gia và Lệ Phi nương nương hơi nhạy cảm, nên vi thần sợ Hoàng thượng nghi ngờ, không dám qua lại với điện hạ và Ân Tần nương nương. Nhưng nếu sau này điện hạ gặp chuyện, vi thần rất sẵn lòng vì điện hạ cống hiến sức lực.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu nói: “Ta hiểu, ngươi có tấm lòng này là tốt rồi.”
Chung Thái y mỉm cười nhìn hắn nói: “Hiện tại khí sắc của Thập nhị điện hạ rất tốt, thần cũng yên tâm rồi. Nơi này không thể ở lâu, vi thần cáo lui trước.”
“Khoan.” Bùi Thanh Thù đã biết Chung Thái y là người của mình, không nhịn được hỏi thêm một câu: “Bệnh của Tam Hoàng huynh là sao vậy?”
Chung Thái y hơi do dự, thấp giọng nói: “Việc này rất quan trọng, điện hạ không biết gì mới là tốt nhất. Có điều điện hạ đã nghe được một ít, nếu ta không nói, chỉ sợ điện hạ sẽ bởi vì tò mò mà đi tìm hiểu, đến lúc đó càng nguy hiểm hơn... Cho nên vi thần sẽ nói với người, chỉ là chuyện này người không thể nói với người khác, cũng không được để Hoàng thượng biết người biết chuyện này.”
Bùi Thanh Thù gật đầu, Chung Thái y mới nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Bùi Thanh Thù vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Chung Thái y rời đi, Bùi Thanh Thù cũng tới giờ đi học.
Sau một canh giờ luyện tập cưỡi ngựa bắn tên, Bùi Thanh Thù về phòng, tự nhốt mình trong thư phòng, rơi vào trầm tư.
Chung Thái y nói với hắn... Có lẽ Tam Hoàng tử bị người khác hãm hại, nhiễm bệnh hoa liễu vào năm ngoái.
Chỉ là Lý Thái y xem bệnh cho Tam Hoàng tử lại gạt Tam Hoàng tử, nói hắn chỉ mắc bệnh ngoài da.
Sau khi Hoàng đế biết được việc này, biết rõ Lý Thái y và người mưu hại Tam Hoàng tử có quan hệ. Hắn kêu Chung Thái y không được rút dây động rừng, đợi tìm hiểu rõ ràng, tìm ra chủ mưu sau lưng Lý Thái y.
Bởi vì bệnh hoa liễu không chữa được, nên Hoàng đế quyết định gạt Tam Hoàng tử, không cho hắn biết kế hoạch của bọn họ. Nếu không thì với tính cách của Tam Hoàng tử, nhất định sẽ ồn ào ầm ĩ, phá hư kế hoạch của Hoàng đế.
Hoàng đế cho rằng, đối phương có thể yên lặng không một tiếng động, âm thầm hãm hại Tam Hoàng tử, thủ đoạn thâm sâu, rất có thể là người lúc trước độc hại Lục Hoàng tử. Cho nên hắn vô cùng kiên nhẫn điều tra vài tháng. Đến giờ vẫn không có manh mối gì, Chung Thái y cũng không biết làm sao.
Bùi Thanh Thù tự hỏi, mục đích của đối phương là gì.
Nếu chỉ để loại bỏ quyền tranh ngôi vị Hoàng đế của Tam Hoàng tử, bọn họ hoàn toàn có thể khiến cho thanh danh của Tam Hoàng tử xấu đi sau khi đã mắc bệnh.
Chỉ là bọn họ chẳng những không làm vậy, còn sai Lý Thái y giúp đỡ lừa gạt...
Bùi Thanh Thù cảm thấy đây là một âm mưu rất lớn.
Hơn nữa, kẻ khiến Tam Hoàng tử mắc bệnh hoa liễu, còn hãm hại Hoàng hậu, thật sự là một người ư?
Lúc Hoàng hậu chưa xảy ra chuyện, Hoàng đế cũng không muốn lập Tam Hoàng tử làm Thái tử. Lúc Hoàng hậu sắp bị phế, bọn họ lại muốn phế luôn Tam Hoàng tử, cần một sự bảo đảm chắc chắn ư?
Cho nên Bùi Thanh Thù cảm thấy, hãm hại Hoàng hậu và ám toán Tam Hoàng tử, cũng rất có thể là hai người, thậm chí nhiều hơn.
Bùi Thanh Thù chỉ cần nghĩ đến những người đó rất có thể đều là người thân của mình, đều là người bên cạnh mình thì nhịn không được lạnh sống lưng.
Tranh giành ngôi vị Hoàng đế... tranh giành ngôi vị Thái tử... Thật là đáng sợ.
---
Một tháng sau kỳ thi mùa xuân, thành tích thi Hội* đã có.
*thi Hội: kì thi được tổ chức ba năm một lần, thời Minh -Thanh ở Trung Quốc
Dung Nhị công tử rất cố gắng, đứng đầu bảng, trở thành “Hội nguyên”*.
*Hội nguyên: người đứng đầu khoa thi Hội
Không cần