“Huấn luyện viên Ryuzak, xin hãy cho Tezuka đấu với Ryoma.” Hóa ra diễn biến cốt truyện đã đến đây rồi sao.Trận đấu giữa Tezuka và Ryoma là không thể tránh, Ryoma chỉ có thể trưởng thành khi đấu cùng Tezuka.
Nhưng tay của Tezuka… Thật sự có thể chứ?Tôi đứng ngoài cửa phòng, tâm trạng không được tốt.
Biết rõ kết quả nhưng lại không thể ngăn cản Tezuka đi ra, khi nhìn thấy tôi đứng ở cửa anh có phần ngạc nhiên.
“Đội trưởng, anh thật sự muốn đấu với Ryoma à?”“Phải.” Tezuka quả quyết trả lời.“Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?” Mặc dù biết không khả thi nhưng tôi vẫn muốn thử một lần xem sao.“Có chuyện gì à?”“Khi đấu với Ryoma hãy cố gắng đừng sử dụng cú đánh cách không.
Anh cũng biết mà, khuỷu tay của anh…”“Tôi biết, nhưng mà — Echizen phải trưởng thành.Trận đấu của Tezuka và Ryoma đã bắt đầu rồi.
Tôi đứng ngoài sân lặng lẽ theo dõi trận đấu.
Tezuka không hề nghe lời khuyên của tôi, anh ấy đã dùng cú đánh cách không.
Ryoma đã thua, đây liệu có phải là con đường duy nhất có thể giúp Ryoma trưởng thành hơn hay không? Những Ryoma có một đội trưởng như đàn anh Tezuka là điều rất may mắn.
Không phải khuỷu tay của anh ấy chính là một ví dụ hay sao?“Echizen, hãy trở thành trụ cột của Seigaku.” Tôi không nghĩ rằng chính tai tôi sẽ nghe được câu nói kinh điển này.
Câu nói này khiến người ta cảm động.Thua dưới tay Tezuka, Ryoma sẽ dần chin chắn và thuần thục hơn, và sự trưởng thành của cậu ấy sẽ không làm Tezuka thất vọng.
Dù sao thì điểm bắt đầu để Ryoma có thể vượt qua Echizen Najiroh.
Cậu ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.Sau hôm đó, lối chơi của Ryoma có những sử thay đổi.
Và tôi, cả ngày vẫn không có việc gì để làm.
Kết quả là tôi đi dạo và — bị lạc.
Haizz…Chỗ này là đâu vậy, chẳng lẽ lần này phải gọi quản gia đến đón mình?“Cậu đang làm gì vậy, buông tay ra!” Giọng nói này, không thể nào.Tôi đi qua xem, quả nhiên chính là Tachibana, còn có Atobe Keigo và Kawaji, Momoshiro và Kamio.
Đừng nhận ra tôi, tôi không muốn có quan hệ gì với Atobe đâu.“Ồ? Tiểu Tuyết, em tại sao lại ở đây?” Từ khi nào mà mắt anh lại tinh vậy hả Momo.“… Tôi đi ngang qua thôi, mọi người cứ kệ tôi, tiếp tục, tiếp tục đi.
Tạm biệt…” Xin hãy cho tôi được đẹp đẽ rời khỏi chỗ này.“Chờ một chút.” Momoshiro gọi tôi lại.“Còn chuyện gì nữa hả?” Momo chết