Tôi quen Tuyết khi tôi 8 tuổi.
Vào ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng tựa như một thiên thần.
Sau này khi ở cùng nhau tôi mới phát hiện hóa ra cô ấy — không phải là thiên thần, mà chính là ác quỷ.
Tôi nhớ có một lần cô ấy thiếu chút nữa là đã cạo trụi lông của Karupin.
Kể từ lần đó, phản ứng đầu tiên của Karupin thấy cô ấy thì điều đầu tiên nó làm chính là — trốn.
Điều này làm tôi cảm thấy có chút buồn cười.Tuyết rất lợi hại.
Dù là học tập hay là tennis cô ấy cũng đều rất giỏi, trừ việc nhớ đường.
Có một lần cô ấy đi đến công viên chơi, kết quả là quên mất đường về.
Hôm đó trời mưa, tôi sợ quá liền lập tức chạy đi tìm cô ấy sau đó tôi tìm được cô ấy dưới tán cây trong công viên.
Sau khi đưa cô ấy về nhà cả hai chúng tôi đều bị ốm vì dính mưa.Tôi bắt đầu để ý đến Tuyết từ khi nào? Chắc là kể từ lần cô ấy đi lạc.
Từ đó về sau, chỉ cần cô ấy ở gần thì tôi sẽ luôn lén nhìn cô ấy.
Chỉ là cô ấy vẫn chưa nhận ra mà thôi.Tuyết chơi Tennis rất giỏi.
Tôi vẫn luôn không thể thắng cô ấy, điều này khiến tôi không thể chấp nhận được.
Từ năm tôi 10 tuổi, tôi đã không còn chơi tennis cùng cô ấy nữa, bởi vì cô ấy đã quay về Nhật Bản.
Sau khi cô ấy về Nhật Bản không bao lâu thì tôi nhận được cuộc gọi từ cô ấy.
Cô ấy nói, cô ấy sẽ không bao giờ chơi tennis nữa.
Tôi đã hỏi cô ấy lý do vì sao.
Cô ấy nói với tôi, sau khi trở lại Nhật Bản cô ấy đã quen được một cô gái, cô gái này cũng chơi tennis rất giỏi.
Sau này khi họ trở thành bạn bè, họ đã chơi tennis cùng nhau, tâm sự cùng nhau, ăn và ngủ cùng nhau.
Tuyết nói với tôi rằng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô ấy.Nhưng những ngày tháng tốt đẹp thường không được dài lâu.
Tuyết đã bị thương trong lúc luyện tập vì vậy cô ấy phải từ bỏ trận đấu đôi đã giao hẹn cùng cô gái đó.
Họ đã bỏ cuộc trong trận chung kết.
Tuyết rất buồn nên đã ra ngoài hít thở không khí một mình nhưng lại đi lạc.
Cô gái kia vì đi tìm Tuyết nên đã gặp tai nạn, không thể tiếp tục chơi tennis.Tuyết nói, khi cô ấy đã đến bệnh viện thăm cô gái kia, cô ấy đã rất kích động, cô ấy nói đều tại Tuyết hại cô ấy không thể chơi tennis được nữa.
Nếu như cô ấy không quen Tuyết thì sẽ không bị tai nạn.
Lúc ấy Tuyết rất tuyệt vọng, bạn của cô sẽ không bao giờ quay trở lại, Tuyết đã nghĩ như vậy.Sau này, cô gái kia đã rời Nhật Bản và chuyển đến Pháp.
Trước khi đi đã nói với Tuyết rằng cô ấy không hối hận khi gặp được Tuyết, Tuyết chính là người bạn tốt nhất của cô ấy.
Hôm đó ở bệnh viện cô gái kia quá kích động, đó là lỗi của cô.
Cô ấy mong Tuyết sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng đã quá muộn rồi, Tuyết đã không chạm vào tennis nữa.
Tôi biết, Tuyết vẫn luôn tự trách bản thân và cho rằng chính mình đã hại cô gái đó.Ngày hôm đó Tuyết đã rủ tôi chơi tennis, có trời mới biết tôi đã vui đến mức nào.
Liệu Tuyết có thể bước ra khỏi cái bóng này hay không? Cô ấy nói, nhìn tôi bị thương khiến