Ngồi bên ngoài sân bóng tôi thầm nghĩ: Quả nhiên đó thực sự chính là quán quân của hai năm trước – Đại học Rikkai! Số lần huấn luyện nhiều hơn Học viện Seigaku rất nhiều, xem ra lần này trở về phải cùng Inui bàn bạc một chút để tăng huấn luyện lên mới được.Bunta sau khi huấn luyện đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Cậu nói cậu không chơi tennis nữa mà? Không chơi mà ngồi ở đây à?”“Đúng vậy, tôi nói tôi không thi đấu tennis với cậu nữa chứ tôi đâu có nói tôi không chơi tennis nữa.” Tôi nghiêm túc nhìn Bunta.
Cái này không tính là nói dối đúng không?“…” Bunta không biết phải nói gì.Ồ? Sao tự nhiên ánh sáng lại tối đi vậy: “Các anh huấn luyện xong chưa? Tại sao lại sang bên này?” Tôi ngẩng đầu nhìn, thì ra là các cầu thủ chính thức của Rikka.
Ôi, sao lại cao như vậy? Bọn họ không biết là ngẩng đầu lên để nhìn rất mệt hả?Yanagi lấy quyển sổ ghi chép và mở nó ra: “Tôi nhớ không lầm thì cô vừa gọi tôi là đàn anh Yanagi? Cô biết tôi à?” Ủa sao để ý kỹ quá vậy?Tôi cười nhẹ: “Các anh nổi tiếng nên tôi biết thôi.” Sau đó đi đến bên cạnh anh ta nói nhỏ: “Hơn nữa tôi còn biết không ít chuyện về đàn anh Yanagi vậy nên đừng quá để ý đến tôi.
Haha.” Tôi đã cố ý nhấn mạnh từ “quá”.
Cơ thể Yanagi ngay lập tức đóng băng.Niou nhận ra Yanagi có chút cứng ngắc thì kéo áo Yanagi: “Cô ấy nói gì thế?” Bộ dạng trông rất tò mò.“Đàn anh Niou, anh có biết sự tò mò có thể gi3t chết một con mèo không? Không đúng, phải là một con cáo.” Haha, Yanagi bây giờ chắc chắn đang suy đoán tôi là ai, tại sao lại nói những lời đó với anh ta: “À, đúng rồi tôi còn chưa giới thiệu.
Tôi là Nhã Diệp Xuy Tuyết, lớp 7 Học viện Seigaku, là quản lí của câu lạc bộ tennis Seigaku, rất mong được giúp đỡ.” Mấy người đừng có dùng cái ánh mắt này nhìn tôi có được không.“Cô là người của Seigaku? Vậy cô đến Rikkai làm gì? Chẳng lẽ là gián điệp sao?” Kirihara Akaya, được lắm.
Tôi sẽ nhớ kỹ anh.“Tiểu tảo bẹ, anh không biết câu “Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy” hả? Có phải anh ăn bậy hết cái này đến cái khác bị ngộ độc thức ăn nên hỏng não biến thành người ngu ngốc rồi đúng không?” ^_^ Mỉm cười.“Hahaha…” Biết rằng tôi đang nói Kirihara, các cầu thủ chính thức của Rikkai vừa nghe đến đây liền không thể nhịn được cười thành tiếng, ngoảnh đầu lại nhìn tóc của Kirihara: “Tiểu tảo bẹ? Hahaha…” Mọi người cười phá lên, Bunta lại càng phô trương hơn, vừa cười vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Ngay cả người lịch thiệp nhất là Yanagi cũng che miệng cười trộm.
Mặc dù Kuwahara đã quay đầu sang đi những bả vai đang không ngừng run lên của anh ấy đã muốn bán đứng anh ấy rồi.Lúc này Kirihara tức giận đến mức nói không nên câu: “Cô… Cô… Cô…” Ánh mắt nhanh chóng biến thành màu đỏ.Tôi dùng tay chỉ vào chính mình: “Tôi? Tôi rất khỏe á?” Sau đó trên mặt lộ ra vẻ thắc mắc: “Này? Tiểu tảo bẹ, bọn họ bị sao thế? Tại sao lại cười như vậy?” Trong lòng tôi thật ra đã cười muốn cười thành tiếng rồi nhưng phải làm tên