Tôi đứng bên ngoài câu lạc bộ Tennis, suy nghĩ sau khi vào phải giải thích như thế nào về chuyện tôi không đến trường 3 ngày.
Bị ốm? Không được, tất cả bọn họ đều biết tôi vừa khỏi ốm hai ngày trước.
Rắc rối thật, tất cả là do hôm nay khi đám Kikumaru gọi điện đến thì tôi không ở nhà, vậy nên quản gia đã lỡ miệng nói cho bọn họ.
Bây giờ phải làm sao đây?Tôi ủ rũ đi về phía câu lạc bộ Tennis, muốn nhân lúc bọn họ đang luyện tập để lẻn vào…“Nghỉ học không lý do, phạt chạy 30 vòng.” Ôi mẹ ơi, đội trưởng đứng sau lưng tôi từ khi nào vậy? Bây giờ tôi trốn còn kịp không?Tôi miễn cưỡng quay người lại: “Đội trưởng đại nhân ơi, oan cho tôi quá, tôi thật sự không cố tình nghỉ học đâu.
Tôi bị ốm đó.
Bị ốm thì sẽ không thoải mái, mà không thoải mái thì sẽ thành khó chịu, khó chịu thì không thể đi học, không thể đi học thì cũng sẽ không thể đến để luyện tập được.
Đội trưởng đại nhân, anh thấy tôi nói có đúng không?” Tôi không ngừng nháy mắt nhìn Tezuka, ý chính là: “Đội trưởng đại nhân à anh tha cho tôi đi!”Vậy mà đội trưởng mặt lạnh của chúng ta vẫn không chút thay đổi, nhất định phải phạt tôi chạy vòng quanh sân: “Em đã khỏi ốm hai ngày trước rồi.
Hơn nữa nếu cơ thể không khỏe thì sẽ không đến Đại học Rikka.
Chạy 40 vòng!”“Hả? Sao anh biết tôi đến Rikka?” Đội trưởng đại nhân, anh như thế mà cũng hóng chuyện hả?”“50…”“Khoan, khoan đã….
Tôi chạy, 40 thì 40, đội trưởng đại nhân anh đừng phạt thêm nữa.” Huhuhu… Sao số tôi lại khổ như vậy.Tôi chạy xong 40 vòng không thèm để ý đến hình tượng nữa, ngồi hẳn xuống đất.“Ôi… Mệt quá.” Hử? Lúc tôi chuẩn bị chạy đã không thấy bóng dáng Tezuka vậy mà bây giờ lại xuất hiện, còn cầm theo vợt tennis?“Ủa? Đội trưởng Tezuka sao anh lại cầm vợt? Không phải tay anh bị thương à?” Đứng ngoài sân nhìn Tezuka cầm vợt bước vào sân Horio cảm thấy có hơi kỳ lạ.“Tezuka, tốt nhất là cậu đừng ép buộc bản thân.” Kikumaru và các cầu thủ chính thức ngừng luyện tập nhìn Tezuka.“Tôi muốn đánh một lúc trước khi đi.
Đừng lo lắng, tiếp tục luyện tập đi.” Nói xong Tezuka đi đến trước mặt Fuji: “Tôi muốn đấu một trận, cậu giúp tôi luyện tập chút đi.”Fuji vẫn mỉm cười: “Được thôi.”Các cầu thủ chính thức đều đang không đặt tâm tư lên việc luyện tập mà dồn hết sang hành động của Tezuka.“Tay phải? À đúng rồi, tay trái của Tezuka bị thương nên không thể dùng được.” Phóng viên Saori Shiba của tạp chí Tennis Weekly vừa chụp hình vừa nói.“Có điều, tay phải của Tezuka cũng đánh được sao?” Tomoka quay đầu hỏi Sakura.“Thật à, giống Ryoma vậy.” Sakura cảm thấy rất ngạc nhiên.Ồ, các cô ấy lại đến nữa rồi.
Chuyện Sakura thích Ryoma khiến tôi cảm thấy bực bội, nhưng tôi không ghét cô ấy, chỉ là có chút không thích tính cách của cô ấy thôi, cảm thấy hơi nũng nịu.
Tomoka là nữ sinh đầu tiên tôi quen ở Seigaku, có điều chẳng chỉ nói chuyện được vài câu.
Mà mỗi lần nói đều là vì tôi ở cùng một chỗ với Ryoma.
Cô ấy thật sự rất ồn ào.Tôi tựa vào hàng rào thép gai trong sân nói với nói với bọn họ đứng bên ngoài.
“Tay phải của đội trưởng cũng rất lợi hại, rồi sau này mọi người cũng sẽ hiểu.” Chắc lúc này Fuji cũng đã nhận ra rồi nhỉ? Tay phải của Tezuka đang càng ngày càng khỏe hơn.“Tập hợp…” Oishi hét lên: “Đội trưởng Tezuka phải rời câu lạc bộ một thời gian để chữa bệnh vậy nên bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ là người đảm nhiệm chức vụ đội trưởng.” Tất cả mọi người đều nhìn Tezuka và Oishi không nói gì.Tezuka tiếp tục nói: “Giành chiến thắng trong giải đấu Kanto và giải đấu quốc gia, tôi mong rằng mọi người sẽ xem Oishi, không ngừng cố gắng.
Chúc mọi người thành công, buổi tập ngày hôm nay kết thúc tại đây.”“Được.”“Echizen.” Tezuka nhìn Ryoma.“Làm sao?” Mặt Ryoma và Tezuka đều không có chút cảm xúc nào.
Ryoma ơi Ryoma à, cậu đừng có trở thành Tezuka thứ 2 mà.
Chúng ta có một núi băng là đủ rồi, không cần thêm đâu.“Đến sân bóng đi, tôi muốn đấu với cậu một trận.” Câu nói của Tezuka đã làm tất cả mọi người đều sửng sốt, không thể biết được Tezuka đang muốn gì.
Có điều Fuji không hề bất ngờ chút nào mà vẫn mỉm cười trước hành động của Tezuka.“Được thôi, tôi không có ý kiến gì cả.” Ryoma kéo dài câu trả lời của mình.“Oishi, cậu làm trọng tài đi.” Tezuka quay lưng về phía Oishi nói.Quả nhiên, giống y chang cốt truyện, tay phải của Tezuka – Trận đấu cuối cùng của Tezuka trước khi rời câu lạc bộ.
Tôi đứng bên ngoài nhìn hai người trong sân.
Mặt trời lặn khiến bóng của họ trở nên thật to lớn, làm cho tôi cảm thấy ngưỡng mộ họ từ tận đáy lòng.
Đúng là những con người nhiệt huyết mà.
Xem ra học tập họ rất tốt.
So với bọn họ thì tôi quá hèn nhát.
Hồng Liên nói không sai, tôi chỉ cần là chính mình, không cần phải để ý đến diễn biến của cốt truyện.
Bây giờ tôi thấy rất nhẹ nhõm, Từ bao giờ mà tôi bắt đầu theo dõi các trận đấu một cách vui vẻ thay vì lo lắng? Thì ra, tôi đã bị cuốn vào ván cờ này từ lâu rồi.
Bây giờ nghĩ lại tôi cảm